Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 8

Văn 8 – Em hãy viết về một kỷ niệm mà em nhớ nhất (Kỉ niệm về thầy cô giáo)

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Thời gian dường như chẳng bao giờ biết dừng lại để ta hồi tưởng, suy nghĩ thật kĩ thật sâu về những kỉ niệm đã qua để rồi day dứt, nuối tiếc… Phải! Ký ức cứ bị bụi thời gian che mờ để giờ đây ta gột rủa những kỉ niệm thân thương thơ ấu…

Người thầy của tôi cứ sống lặng lẽ suốt cuộc đời thầy, có thể bị xem là cô độc…Dường như học sinh nhắc về thầy với nỗi sợ hãi và cay cú, đơn giản vì thầy thực sự quá nghiêm khắc. Không ai có thể đọc thấy sau đôi mắt thầy nâu sầm khuôn mặt như đanh lại những nghĩ suy của thầy, vì vậy bọn học trò chúng tôi sợ, nhất là cứ đến giờ Toán, phải làm đầy đủ bài tập, học nắm bài thật kĩ để thầy truy bài dù cặn kẽ đến từng ngóc ngách nào cũng có thể trả lời và nếu không sẽ bị điểm kém. Với tôi, điều đó không khó nhưng tôi không thích nhìn các bạn sợ hãi không dám dựng một trò tếu hài trong lớp, không một tiếng nói buôn chuyện, cái im lặng ấy thật ngột ngạt. Những tưởng hiệu quả của việc giáo dục khắt khe ấy sẽ đưa chũng tôi vào khuôn khổ nhưng không thầy đã lầm, tôi- một con bé không biết gì là sợ, vứt bỏ đi chính những cái tốt của mình, một con bé sống quá hạnh phúc trong một gia đình ngọt như kẹo để rồi trở nên nổi loạn và bất trị, tôi muốn sống theo cách của tôi, tôi không hề muốn phụ thuộc và ai cả, tôi xa lánh, ghét bỏ tất thẩy những người bạn muốn làm quen để tìm một cái tôi cô độc…Và dường như thầy đọc được hết thảy những tâm tư, tình cảm cứ cháy rừng rực sau đôi mắt lạnh lùng của một con bé mà ai cũng nghĩ là học giỏi và ngoan hiền. Thầy biết hết, thầy biết những giả tạo mà tôi đang cố dựng nên, sau giờ học thầy gọi tôi tới và hỏi, rất nhiều chuyện, những câu hỏi mà tôi đã từng khinh bỉ nhưng rồi lại từng khắc sâu vào đáy lòng, những cử chỉ nghiêm khắc giống như thầy luôn luôn làm để dạy bảo một ai đó, như uốn nắn một đứa học trò nói giối là “quên” làm bài tập hay giở tài liệu gian lận trong giờ kiểm tra, nhưng tôi khác, tôi không phải là một đứa như thế, tự ái trong tôi trỗi dậy, tôi không cần ai phải ” nhận xét” cách sống của tôi, tôi ghét tất thảy những người không lo sống cuộc sống của mình mà lại đi xen vào chuyện người khác, thầy là ai mà có thể “thương hại” tôi, thầy là ai mà được phép “trách móc” tôi, nỗi căm tức tôi nén chặt như chảy xối xả, để quét đi sự bình tĩnh trên khuôn mặt khắc khổ đó. Tôi chạy vụt đi, một cái tát nóng ran một bên má, đau ư? Không bao giờ, tôi ghét thầy, tôi nguyền rủa thầy…

Rồi tôi lập một blog lớp, không khó đối với tôi để lôi kéo tụi bạn cùng lớp đã từng nhiều hơn một lần bị thầy phạt để tham gia nói xấu thầy, bình luận thầy, từ chuyện sáng nay thầy mặc một chiếc áo sờn vai đến chiều nay thầy thắt cà vạt lệch và mái tóc luôn bù xù, chúng tôi âm thầm chống đối thầy, và tôi đã làm được đã làm cái điều mà lũ bạn thỏ đế của tôi, đã từng rất muốn làm, trở thành thủ lĩnh lặng lẽ, tinh ranh nên chưa bao giờ ai phát hiện được đằng sau những thái độ vô lễ đối với thầy là ai bởi vì sự trung thành- là một trong những diều tôi không bao giờ tin… Và tôi hiểu thầy biết, nhưng thầy không nói gì, tôi đã nói rồi, đừng ai xen vào chuyện của tôi, để tôi yên, thế thôi…Cứ thế những chuyện xấu xa, quái quỷ về thầy cứ được thêu dệt thêm ngày một dày và nỗi cô độc trong tôi cũng dày thêm, chỉ có thời gian là mỏng lại…

Tôi trở thành một con bé hư hỏng, giờ đây, tôi không ngại bày tỏ, bất cần đời…Mọi người cứ ngạc nhiên trước sự thay đổi quá nhanh của tôi mà không ngờ rằng đó chỉ là một ít điều họ biết thôi.

Tôi tập đánh võng, lạng lách, tôi tiếp thu khá nhanh và thực hành thành thạo trên chính quốc lộ 1A. Cũng dễ thôi vì trước tôi nằm sát với nó. Khinh thường tôi bỏ qua những ánh nhìn tức giận xét nét của người qua đường, những người lắm chuyện, tôi phải trả giá bằng những cái tát bỏng lửa, có đau đâu, ít ra cũng đâu bằng trái tim tôi bị tổn thương khi trong một đêm mưa bão tôi nhận ra hạnh phúc bao năm tôi sống trong chỉ là giả tạo, tôi không còn tin vào tình yêu…Tôi cô độc…Nhưng chưa bao giờ tôi khóc… Tôi không muốn mình yếu đuối, tôi phải là một con bé mạnh mẽ…

Một chiều tan học, thầy gọi tôi tới và im lặng, tôi đọc được những suy nghĩ của thầy, lại sự thương hại đáng ghê tởm, thầy không nói gì cả, lặng lẽ, còn tôi chỉ nói một lời trước khi chấm dứt sự im lặng này:

– Để em yên…

Ngồi ngoài lan can cảm nhận gió chiều và ngắm hoàng hôn, tóc phất phơ trong gió, tôi lại thấy lạnh lẽo kinh khủng. Thầy kia đang dắt xe ra, người cuối cùng. Tôi muốn thể hiện trước mặt thầy sự bất trị của mình để thầy bỏ cuộc, tôi thực hiện một cú đánh võng “đúng kĩ thuật”, bất ngờ, dưới ánh chiều tà chập choạng, một chiếc xe tải trờ tới, tôi trượt ngã, mọi việc xảy ra quá nhanh, máu lênh láng, tôi thấy mình đang bên đường, đau ê ẩm, không, không phải máu của tôi, chiếc xe quay vòng, nát vụn, và thầy tôi đang nằm đó, bất động…

Tỉnh lại xung quanh tôi là một màu trắng, đầu óc mông lung, quay vòng lạc lõng, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ sự cô độc của mình…

– Con tỉnh rồi. Mẹ tôi mắt đỏ hoe, mọng nước, ba tôi lo âu mặt tái mét, tôi muốn hỏi mẹ, dồn dập, nhưng không nói thành lời, mẹ tôi nói, nhẹ nhàng:

– Con đã khá hơn chưa, để đi cùng ba mẹ…

– Đi đâu?

Mẹ tôi lại khóc, ba tôi nghẹn ngào, nhấn từng tiếng:

-Thầy con… đã đi rồi…

Mọi việc diển ra như một đoạn phim quay chậm, tai tôi lùng bùng, không tin vào mình nữa…

– Ba…vừa nói gì vậy?

Ba tôi chỉ lắc đầu,mọi cảm xúc trong tôi như vỡ oà, tôi không tin, sao đây có thể là sự thật được chứ?…Đầu óc quay cuồng, tôi không khóc…

Lễ tang thật ảm đạm, những vòng hoa trắng, những bộ áo trắng, trời mưa trắng xoá…Trên bàn thờ nghi ngút khói hương, tôi bắt gặp ánh mắt quen thuộc của thầy- vẫn ánh nhìn nghiêm khắc và buồn- ánh nhìn tôi đã từng rất căm ghét, thầy vẫn đang nhìn tôi, có chăng trách móc? Vì ánh mắt đó tôi đã từng nghĩ mình bị tổn thương…

– Thôi con đừng trách mình nữa, thầy là một thầy giáo vĩ đại, mẹ nghĩ thầy cũng muốn con hiểu ra, rất nhiều điều…Mẹ tôi nghẹn ngào.

-Thầy không hề muốn chết- Tôi hét to và khóc, chắc các bạn không tin, chưa bao giờ, chưa hề tôi lại khóc như thế, những cảm xúc nén chặt trong trái tim bé nhỏ chảy ào theo dòng nước mắt, rất mặn…Thầy ơi tại sao thầy lại vì con mà chết, tại sao thầy lại không đề con chết đi, con muốn chết lắm, vậy mà thầy lại chết thay con, một đứa hư hỏng, không đáng, tại sao??

Những dấu chấm hỏi cứ xoáy vào tâm can tôi nhói buốt. đau đớn, một cảm giác kinh khủng và trống rỗng, yêu thương là như thế sao? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu cái tình cảm mà suốt bao năm tôi chưa hề thừa nhận…

Một người phụ nữ mặc áo tang bước tới, tôi thấy nét đớn đau hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của cô, không trách móc, cô nghẹn ngào:

– Gia đình tìm thầy di vật này thầy viết cho các con, cô không có quyền giữ lại nó, cô gửi con…

Đất dưới chân tôi như sụp xuống, lật từng trang, tôi thấy trang giấy như bị nhoè đi:

” Phương con!

Chắc bây giờ các con đang ghét thầy lắm nhỉ, bao lần rồi thầy trách mắng các con, các con có giận thầy không?Lá thư này thầy viết vì thầy nghĩ nói ra con sẽ lại bị tổn thương, thầy muốn con, nếu có thể, một mình suy ngẫm…

Tâm hồn các con cũng giống như những tờ giấy trắng, mỏng mnah, dễ bị tổn thương, dù thầy không biết đã có chuyện gì xảy ra cho con, nhưng thầy vẫn mong con hãy vui lên, làm thân với bạn bè, con cần các bạn và các bạn cũng cần con, con phải ngây thơ, vui vẻ hạnh phúc như đáng lẽ các con phải thế. Thầy đã đứng trên bục giảng này suốt bao nhiêu năm, có bao chuyện đã xảy ra thầy nhớ rất rõ, học trò, rất nhiều, và con, theo thầy là đặc biệt. Và rồi, thầy cũng biết tại sao thỉnh thoảng thầy bắt gặp ánh mắt cô đơn của con, lạnh lùng băng giá, thầy không muốn nhìn con như thế, con đang tự huyễn hoặc, huỷ hoại chính mình, con có nhớ thầy đã kể cho các con nghe chuyện cây táo, cậu bé cứ vô tình không hiểu không biết những hy sinh mà cây táo dành cho cậu, và ba mẹ con cũng vậy, dù họ có ra sao, thì thầy chắc chắn, họ vẫn luôn yêu thương con, mong con khôn lớn, hạnh phúc, đó là tình yêu thực sự, con à…

Chắc con không ngờ đâu, thầy cũng từng như cn, lớn lên bên ngoại bằng những buổi ve chai lượm lặt, cực khổ, thầy chỉ thấy một mặt trái của cuộc đời để suy ra cuộc đời đủ mặt, một đêm bão, thầy thấy những giọt nước mắt mẹ rơi thấm ướt trang giấy ly dị và cả hai ra đi để lại trái tim thầy tan nát, thầy căm ghét tất cả, từ một cậu bé ngoan hiền thầy trở nên bất trị, thầy sống không có tình yêu, Nhưng rồi thầy đã bước vào ngã rẽ của đời khi thầy gặp cô giáo, thầy đã từng rất ghét cô, chắc như con ghét thầy bây giờ vậy, và rồi, cô vì thầy mà chết, bởi một tai nạn, đó là cái giá thầy phải trả cho nhữn xốc nổi của mình, đau đớn, thầy nhận ra: thầy sống vì cái gì, vì đời thầy, vì tương lai thầy, không phải vì những người thầy căm ghét,thầy phải sống tốt để họ biết, thầy phải vượt qua và sống thật tốt, và con có thể thấy, thầy đang sống tốt như thế nào…

Con cũng thể như vậy, đúng không? Cũng hãy vượt qua và sống tốt, thầy hy vọng như thế, thầy xin lỗi vì đã quá nghiêm khắc với các con, hãy cho thầy thấy con như thế nào bằng nụ cười ngày mai nhé…

” Cho trời sáng lên cùng với bao nụ cười…”

Bài hát đó thầy nghe các con hát, con hát rất hay, nhưng chắc chắn sẽ hay hơn rất nhiều…

Thầy của các con

Tôi khóc, khóc như thể chưa bao giờ được khóc, lúc viết lá thư này. Liệu thầy có biết mình sẽ chết, thầy đã không thể tiếp tục sống tốt nữa rồi, vì tôi…

Tôi cảm nhận được hơi ấm nồng nà từ ba mẹ đang ôm chặt tôi, tôi đã nhận ra rằng, cuối cùng, mình đang rất, rất hạnh phúc.

Thầy ơi, con sẽ cố gắng sống thật tốt, con sẽ vượt qua tất cả để đi tìm cho mình một tương lai, con cảm ơn thầy nhiều lắm, con đang cười nè, thầy có thấy không??

Gió đang mơn man xoa dịu má tôi, tôi đưa tay lên áp vào má, nơi đây đã từng in dấu tay thầy và những căm tức thầy để rồi được những dòng nước mắt xoá sạch…Tôi mỉm cười, hoàng hôn đang buông, rồi ngày mai, bình minh sẽ sáng, một vòng tròn không kết thúc, tôi đã tìm thấy ánh sáng của đời mình…

Tôi đang đứng trước nấm mồ xanh phủ đầy cỏ, đặt lên một vòng hoa trắng, tôi đã nói với thầy và cả với tôi nữa:

Thầy ơi, con đã về đây, con vẫn đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, con sắp tốt nghiệp rồi, thầy có biết không? Con đã vạch cho mình con đường con sẽ đi, và sẽ quyết tâm bước đi thật vững trên con đường đó, con biết có thầy, có ba mẹ, có tình yêu thương của mọi người luôn bên con, cảm ơn thầy nhiêu lắm, người thầy vĩ đại của con…

Sau ánh chiều tím hồng của hoàng hôn, tôi thấy thầy, mặt trời rực rỡ, đang mỉm cười…

Thời gian dường như chẳng bao giờ biết dừng lại để ta hồi tưởng, suy nghĩ thật kĩ thật sâu về những kỉ niệm đã qua để rồi day dứt, nuối tiếc… Phải! Ký ức cứ bị bụi thời gian che mờ để giờ đây ta gột rủa những kỉ niệm thân thương thơ ấu…

Người thầy của tôi cứ sống lặng lẽ suốt cuộc đời thầy, có thể bị xem là cô độc…Dường như học sinh nhắc về thầy với nỗi sợ hãi và cay cú, đơn giản vì thầy thực sự quá nghiêm khắc. Không ai có thể đọc thấy sau đôi mắt thầy nâu sầm khuôn mặt như đanh lại những nghĩ suy của thầy, vì vậy bọn học trò chúng tôi sợ, nhất là cứ đến giờ Toán, phải làm đầy đủ bài tập, học nắm bài thật kĩ để thầy truy bài dù cặn kẽ đến từng ngóc ngách nào cũng có thể trả lời và nếu không sẽ bị điểm kém. Với tôi, điều đó không khó nhưng tôi không thích nhìn các bạn sợ hãi không dám dựng một trò tếu hài trong lớp, không một tiếng nói buôn chuyện, cái im lặng ấy thật ngột ngạt. Những tưởng hiệu quả của việc giáo dục khắt khe ấy sẽ đưa chũng tôi vào khuôn khổ nhưng không thầy đã lầm, tôi- một con bé không biết gì là sợ, vứt bỏ đi chính những cái tốt của mình, một con bé sống quá hạnh phúc trong một gia đình ngọt như kẹo để rồi trở nên nổi loạn và bất trị, tôi muốn sống theo cách của tôi, tôi không hề muốn phụ thuộc và ai cả, tôi xa lánh, ghét bỏ tất thẩy những người bạn muốn làm quen để tìm một cái tôi cô độc…Và dường như thầy đọc được hết thảy những tâm tư, tình cảm cứ cháy rừng rực sau đôi mắt lạnh lùng của một con bé mà ai cũng nghĩ là học giỏi và ngoan hiền. Thầy biết hết, thầy biết những giả tạo mà tôi đang cố dựng nên, sau giờ học thầy gọi tôi tới và hỏi, rất nhiều chuyện, những câu hỏi mà tôi đã từng khinh bỉ nhưng rồi lại từng khắc sâu vào đáy lòng, những cử chỉ nghiêm khắc giống như thầy luôn luôn làm để dạy bảo một ai đó, như uốn nắn một đứa học trò nói giối là “quên” làm bài tập hay giở tài liệu gian lận trong giờ kiểm tra, nhưng tôi khác, tôi không phải là một đứa như thế, tự ái trong tôi trỗi dậy, tôi không cần ai phải ” nhận xét” cách sống của tôi, tôi ghét tất thảy những người không lo sống cuộc sống của mình mà lại đi xen vào chuyện người khác, thầy là ai mà có thể “thương hại” tôi, thầy là ai mà được phép “trách móc” tôi, nỗi căm tức tôi nén chặt như chảy xối xả, để quét đi sự bình tĩnh trên khuôn mặt khắc khổ đó. Tôi chạy vụt đi, một cái tát nóng ran một bên má, đau ư? Không bao giờ, tôi ghét thầy, tôi nguyền rủa thầy…

Rồi tôi lập một blog lớp, không khó đối với tôi để lôi kéo tụi bạn cùng lớp đã từng nhiều hơn một lần bị thầy phạt để tham gia nói xấu thầy, bình luận thầy, từ chuyện sáng nay thầy mặc một chiếc áo sờn vai đến chiều nay thầy thắt cà vạt lệch và mái tóc luôn bù xù, chúng tôi âm thầm chống đối thầy, và tôi đã làm được đã làm cái điều mà lũ bạn thỏ đế của tôi, đã từng rất muốn làm, trở thành thủ lĩnh lặng lẽ, tinh ranh nên chưa bao giờ ai phát hiện được đằng sau những thái độ vô lễ đối với thầy là ai bởi vì sự trung thành- là một trong những diều tôi không bao giờ tin… Và tôi hiểu thầy biết, nhưng thầy không nói gì, tôi đã nói rồi, đừng ai xen vào chuyện của tôi, để tôi yên, thế thôi…Cứ thế những chuyện xấu xa, quái quỷ về thầy cứ được thêu dệt thêm ngày một dày và nỗi cô độc trong tôi cũng dày thêm, chỉ có thời gian là mỏng lại…

Tôi trở thành một con bé hư hỏng, giờ đây, tôi không ngại bày tỏ, bất cần đời…Mọi người cứ ngạc nhiên trước sự thay đổi quá nhanh của tôi mà không ngờ rằng đó chỉ là một ít điều họ biết thôi.

Tôi tập đánh võng, lạng lách, tôi tiếp thu khá nhanh và thực hành thành thạo trên chính quốc lộ 1A. Cũng dễ thôi vì trước tôi nằm sát với nó. Khinh thường tôi bỏ qua những ánh nhìn tức giận xét nét của người qua đường, những người lắm chuyện, tôi phải trả giá bằng những cái tát bỏng lửa, có đau đâu, ít ra cũng đâu bằng trái tim tôi bị tổn thương khi trong một đêm mưa bão tôi nhận ra hạnh phúc bao năm tôi sống trong chỉ là giả tạo, tôi không còn tin vào tình yêu…Tôi cô độc…Nhưng chưa bao giờ tôi khóc… Tôi không muốn mình yếu đuối, tôi phải là một con bé mạnh mẽ…

Một chiều tan học, thầy gọi tôi tới và im lặng, tôi đọc được những suy nghĩ của thầy, lại sự thương hại đáng ghê tởm, thầy không nói gì cả, lặng lẽ, còn tôi chỉ nói một lời trước khi chấm dứt sự im lặng này:

– Để em yên…

Ngồi ngoài lan can cảm nhận gió chiều và ngắm hoàng hôn, tóc phất phơ trong gió, tôi lại thấy lạnh lẽo kinh khủng. Thầy kia đang dắt xe ra, người cuối cùng. Tôi muốn thể hiện trước mặt thầy sự bất trị của mình để thầy bỏ cuộc, tôi thực hiện một cú đánh võng “đúng kĩ thuật”, bất ngờ, dưới ánh chiều tà chập choạng, một chiếc xe tải trờ tới, tôi trượt ngã, mọi việc xảy ra quá nhanh, máu lênh láng, tôi thấy mình đang bên đường, đau ê ẩm, không, không phải máu của tôi, chiếc xe quay vòng, nát vụn, và thầy tôi đang nằm đó, bất động…

Tỉnh lại xung quanh tôi là một màu trắng, đầu óc mông lung, quay vòng lạc lõng, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ sự cô độc của mình…

– Con tỉnh rồi. Mẹ tôi mắt đỏ hoe, mọng nước, ba tôi lo âu mặt tái mét, tôi muốn hỏi mẹ, dồn dập, nhưng không nói thành lời, mẹ tôi nói, nhẹ nhàng:

– Con đã khá hơn chưa, để đi cùng ba mẹ…

– Đi đâu?

Mẹ tôi lại khóc, ba tôi nghẹn ngào, nhấn từng tiếng:

-Thầy con… đã đi rồi…

Mọi việc diển ra như một đoạn phim quay chậm, tai tôi lùng bùng, không tin vào mình nữa…

– Ba…vừa nói gì vậy?

Ba tôi chỉ lắc đầu,mọi cảm xúc trong tôi như vỡ oà, tôi không tin, sao đây có thể là sự thật được chứ?…Đầu óc quay cuồng, tôi không khóc…

Lễ tang thật ảm đạm, những vòng hoa trắng, những bộ áo trắng, trời mưa trắng xoá…Trên bàn thờ nghi ngút khói hương, tôi bắt gặp ánh mắt quen thuộc của thầy- vẫn ánh nhìn nghiêm khắc và buồn- ánh nhìn tôi đã từng rất căm ghét, thầy vẫn đang nhìn tôi, có chăng trách móc? Vì ánh mắt đó tôi đã từng nghĩ mình bị tổn thương…

– Thôi con đừng trách mình nữa, thầy là một thầy giáo vĩ đại, mẹ nghĩ thầy cũng muốn con hiểu ra, rất nhiều điều…Mẹ tôi nghẹn ngào.

-Thầy không hề muốn chết- Tôi hét to và khóc, chắc các bạn không tin, chưa bao giờ, chưa hề tôi lại khóc như thế, những cảm xúc nén chặt trong trái tim bé nhỏ chảy ào theo dòng nước mắt, rất mặn…Thầy ơi tại sao thầy lại vì con mà chết, tại sao thầy lại không đề con chết đi, con muốn chết lắm, vậy mà thầy lại chết thay con, một đứa hư hỏng, không đáng, tại sao??

Những dấu chấm hỏi cứ xoáy vào tâm can tôi nhói buốt. đau đớn, một cảm giác kinh khủng và trống rỗng, yêu thương là như thế sao? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu cái tình cảm mà suốt bao năm tôi chưa hề thừa nhận…

Một người phụ nữ mặc áo tang bước tới, tôi thấy nét đớn đau hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của cô, không trách móc, cô nghẹn ngào:

– Gia đình tìm thầy di vật này thầy viết cho các con, cô không có quyền giữ lại nó, cô gửi con…

Đất dưới chân tôi như sụp xuống, lật từng trang, tôi thấy trang giấy như bị nhoè đi:

” Phương con!

Chắc bây giờ các con đang ghét thầy lắm nhỉ, bao lần rồi thầy trách mắng các con, các con có giận thầy không?Lá thư này thầy viết vì thầy nghĩ nói ra con sẽ lại bị tổn thương, thầy muốn con, nếu có thể, một mình suy ngẫm…

Tâm hồn các con cũng giống như những tờ giấy trắng, mỏng mnah, dễ bị tổn thương, dù thầy không biết đã có chuyện gì xảy ra cho con, nhưng thầy vẫn mong con hãy vui lên, làm thân với bạn bè, con cần các bạn và các bạn cũng cần con, con phải ngây thơ, vui vẻ hạnh phúc như đáng lẽ các con phải thế. Thầy đã đứng trên bục giảng này suốt bao nhiêu năm, có bao chuyện đã xảy ra thầy nhớ rất rõ, học trò, rất nhiều, và con, theo thầy là đặc biệt. Và rồi, thầy cũng biết tại sao thỉnh thoảng thầy bắt gặp ánh mắt cô đơn của con, lạnh lùng băng giá, thầy không muốn nhìn con như thế, con đang tự huyễn hoặc, huỷ hoại chính mình, con có nhớ thầy đã kể cho các con nghe chuyện cây táo, cậu bé cứ vô tình không hiểu không biết những hy sinh mà cây táo dành cho cậu, và ba mẹ con cũng vậy, dù họ có ra sao, thì thầy chắc chắn, họ vẫn luôn yêu thương con, mong con khôn lớn, hạnh phúc, đó là tình yêu thực sự, con à…

Chắc con không ngờ đâu, thầy cũng từng như cn, lớn lên bên ngoại bằng những buổi ve chai lượm lặt, cực khổ, thầy chỉ thấy một mặt trái của cuộc đời để suy ra cuộc đời đủ mặt, một đêm bão, thầy thấy những giọt nước mắt mẹ rơi thấm ướt trang giấy ly dị và cả hai ra đi để lại trái tim thầy tan nát, thầy căm ghét tất cả, từ một cậu bé ngoan hiền thầy trở nên bất trị, thầy sống không có tình yêu, Nhưng rồi thầy đã bước vào ngã rẽ của đời khi thầy gặp cô giáo, thầy đã từng rất ghét cô, chắc như con ghét thầy bây giờ vậy, và rồi, cô vì thầy mà chết, bởi một tai nạn, đó là cái giá thầy phải trả cho nhữn xốc nổi của mình, đau đớn, thầy nhận ra: thầy sống vì cái gì, vì đời thầy, vì tương lai thầy, không phải vì những người thầy căm ghét,thầy phải sống tốt để họ biết, thầy phải vượt qua và sống thật tốt, và con có thể thấy, thầy đang sống tốt như thế nào…

Con cũng thể như vậy, đúng không? Cũng hãy vượt qua và sống tốt, thầy hy vọng như thế, thầy xin lỗi vì đã quá nghiêm khắc với các con, hãy cho thầy thấy con như thế nào bằng nụ cười ngày mai nhé…

” Cho trời sáng lên cùng với bao nụ cười…”

Bài hát đó thầy nghe các con hát, con hát rất hay, nhưng chắc chắn sẽ hay hơn rất nhiều…

Thầy của các con

Tôi khóc, khóc như thể chưa bao giờ được khóc, lúc viết lá thư này. Liệu thầy có biết mình sẽ chết, thầy đã không thể tiếp tục sống tốt nữa rồi, vì tôi…

Tôi cảm nhận được hơi ấm nồng nà từ ba mẹ đang ôm chặt tôi, tôi đã nhận ra rằng, cuối cùng, mình đang rất, rất hạnh phúc.

Thầy ơi, con sẽ cố gắng sống thật tốt, con sẽ vượt qua tất cả để đi tìm cho mình một tương lai, con cảm ơn thầy nhiều lắm, con đang cười nè, thầy có thấy không??

Gió đang mơn man xoa dịu má tôi, tôi đưa tay lên áp vào má, nơi đây đã từng in dấu tay thầy và những căm tức thầy để rồi được những dòng nước mắt xoá sạch…Tôi mỉm cười, hoàng hôn đang buông, rồi ngày mai, bình minh sẽ sáng, một vòng tròn không kết thúc, tôi đã tìm thấy ánh sáng của đời mình…

Tôi đang đứng trước nấm mồ xanh phủ đầy cỏ, đặt lên một vòng hoa trắng, tôi đã nói với thầy và cả với tôi nữa:

Thầy ơi, con đã về đây, con vẫn đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, con sắp tốt nghiệp rồi, thầy có biết không? Con đã vạch cho mình con đường con sẽ đi, và sẽ quyết tâm bước đi thật vững trên con đường đó, con biết có thầy, có ba mẹ, có tình yêu thương của mọi người luôn bên con, cảm ơn thầy nhiêu lắm, người thầy vĩ đại của con…

Sau ánh chiều tím hồng của hoàng hôn, tôi thấy thầy, mặt trời rực rỡ, đang mỉm cười…

Chọn tập
Bình luận