Gợi ý bài:
“Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió”
Trong hai câu thớ trên, hình ảnh cánh buồm được miêu tả thật đẹp – một vẻ đẹp lãng mạn, độc đáo. Một vật cụ thể, hữu hình là “cánh buồm” được ví với cái trừu tượng, vô hình là “mảnh hồn làng”. Cánh buồm trắng no gió biển khơi quen thuộc, gần gũi bỗng trở nên thiêng liêng và thơ mộng khi được so sánh với “hồn làng” – chính là linh hồn của quê hương mà ai ít nhiều cũng cảm thấy được, nhất là những con người xa quê như Tế Hanh. Với những dân chài khi ra khơi, cánh buồm đã nâng đỡ tinh thần giúp họ vượt qua sóng to, gió lớn và thâu tóm tất cả những tình cảm của con người ở lại.