Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 8

Văn 8 – Em hãy viết bài văn tả quang cảnh quê hương em

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Quê hương? Đối với tôi đó dường như là một thứ quá lu mờ. Đọc thấy người ta hay bảo là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi không được lãng quên và là nơi con người đã trải hết cái thăng trầm, cái nghiệt ngã của cuộc sống tìm về… Nhưng nào đã phải?! Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có những con người bị chính quê hương của mình hắt hủi, để rồi tìm mọi cách mà ruồng bỏ nó, bỏ cái quá khứ đã khoét sâu vào trái tim một vết thương nhuốm màu đen kịt. Họ cố gắng tìm sự giải thoát cho riêng mình, phải chăng là một chân trời mới… Đâu đó còn có cả những con người trong đầu thì rỗng tuếch, chẳng biết đến quê hương nó tròn méo thế nào, nhưng vì cái sự nhìn nhận của xã hội nó lớn quá, khiến họ cũng không có gì lấy làm ngại ngần khi thề thốt, kể lể đến quá khứ, đến quê hương không thể nào quên trong suốt cuộc đời?! Còn riêng tôi, ngay từ đầu tôi nói nó lu mờ bởi tôi chẳng còn nhớ mấy về nó. Thử nghĩ xem, một đứa trẻ ba bốn tuổi liệu nhớ được bao nhiêu sau hơn cả chục năm? Chắc cũng chẳng còn gì ngoài những thứ quá đặc biệt. Tất nhiên, tôi cũng không thể vượt ra ngoài cái luồng quay ấy. Tất cả về quê hương trong tôi chỉ còn lại là rổ mận đầy ắp, là cái thuyền sắt nhỏ xíu không nhét đủ hai người, là cây chanh mà tôi giữ như vật báu, là nồi ốc luộc đêm đêm cả nhà quây quần ăn, là cái bánh đa bà thức nướng cho cháu… Chẳng nhớ quê tôi có gì nữa, chỉ nhớ nó là một màu xanh. Không biết màu xanh ấy là lúa, là tre, là núi đồi, là trời đất… hay là tất cả những thứ ấy. Tôi cũng chẳng nhớ con đường trong làng là đường đất, đường xi măng hay là đường nhựa. Thật lòng một câu, tình cảm của tôi đối với nơi này… nhạt lắm! Từ khi bà mất, dường như chẳng còn gì ràng buộc tôi và gia đình về lại. Năm tháng cứ qua, kí ức trong tôi cũng cứ dần nhạt màu, dần tan biến. Đấy, như cái màu xanh tôi nói ban đầu ắt hẳn là rõ lắm, nhưng đến giờ nó lu mờ khiến tôi chẳng còn nhận ra là gì nữa.

Nãy giờ, tôi nhìn một cách vô định trong căn phòng, tự ngẫm với lòng, tự nhìn nhận lại cuộc sống tôi chợt nhận ra: trong tôi quê hương không nhạt, nó chỉ nhạt bởi góc nhìn của tôi không đúng. Thực sự nó mặn mà, ấm áp, nồng thắm như chính tình bà dành cho tôi…

Quê hương? Đối với tôi đó dường như là một thứ quá lu mờ. Đọc thấy người ta hay bảo là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi không được lãng quên và là nơi con người đã trải hết cái thăng trầm, cái nghiệt ngã của cuộc sống tìm về… Nhưng nào đã phải?! Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có những con người bị chính quê hương của mình hắt hủi, để rồi tìm mọi cách mà ruồng bỏ nó, bỏ cái quá khứ đã khoét sâu vào trái tim một vết thương nhuốm màu đen kịt. Họ cố gắng tìm sự giải thoát cho riêng mình, phải chăng là một chân trời mới… Đâu đó còn có cả những con người trong đầu thì rỗng tuếch, chẳng biết đến quê hương nó tròn méo thế nào, nhưng vì cái sự nhìn nhận của xã hội nó lớn quá, khiến họ cũng không có gì lấy làm ngại ngần khi thề thốt, kể lể đến quá khứ, đến quê hương không thể nào quên trong suốt cuộc đời?! Còn riêng tôi, ngay từ đầu tôi nói nó lu mờ bởi tôi chẳng còn nhớ mấy về nó. Thử nghĩ xem, một đứa trẻ ba bốn tuổi liệu nhớ được bao nhiêu sau hơn cả chục năm? Chắc cũng chẳng còn gì ngoài những thứ quá đặc biệt. Tất nhiên, tôi cũng không thể vượt ra ngoài cái luồng quay ấy. Tất cả về quê hương trong tôi chỉ còn lại là rổ mận đầy ắp, là cái thuyền sắt nhỏ xíu không nhét đủ hai người, là cây chanh mà tôi giữ như vật báu, là nồi ốc luộc đêm đêm cả nhà quây quần ăn, là cái bánh đa bà thức nướng cho cháu… Chẳng nhớ quê tôi có gì nữa, chỉ nhớ nó là một màu xanh. Không biết màu xanh ấy là lúa, là tre, là núi đồi, là trời đất… hay là tất cả những thứ ấy. Tôi cũng chẳng nhớ con đường trong làng là đường đất, đường xi măng hay là đường nhựa. Thật lòng một câu, tình cảm của tôi đối với nơi này… nhạt lắm! Từ khi bà mất, dường như chẳng còn gì ràng buộc tôi và gia đình về lại. Năm tháng cứ qua, kí ức trong tôi cũng cứ dần nhạt màu, dần tan biến. Đấy, như cái màu xanh tôi nói ban đầu ắt hẳn là rõ lắm, nhưng đến giờ nó lu mờ khiến tôi chẳng còn nhận ra là gì nữa.

Nãy giờ, tôi nhìn một cách vô định trong căn phòng, tự ngẫm với lòng, tự nhìn nhận lại cuộc sống tôi chợt nhận ra: trong tôi quê hương không nhạt, nó chỉ nhạt bởi góc nhìn của tôi không đúng. Thực sự nó mặn mà, ấm áp, nồng thắm như chính tình bà dành cho tôi…

Chọn tập
Bình luận