Bố ơi! Bố!
Thằng con Lão Hạc dắt díu một con vợ và 2 đứa con về. Hét ầm cả bên nhà cũ. Biết thằng con đã về, tôi vội vã chạy sang:
– Kìa ! Mày đã về đấy hả? Tao mong mày bao lâu nay!
Vừa nhìn thấy tôi, mắt nó đã sáng bừng lên:
– Kìa ông giáo, lâu lắm không gặp, ông đã không còn sung sức như ngày xưa nữa sao. Thế thầy cháu đi đâu rồi ạ?
Nhắc đến đây. Tôi mới nhớ ra, buồn rầu lảng chuyện:
– Ừ! Thời gian đâu có tha cho một ai. Mà thôi mày vừa mới về tới đây. Nghỉ đi cho đỡ mệt đã rồi tao kể cho mà nghe. Mày đi được khoảng 1 năm thì bố mày chết đi. Một cách rất thê thảm… Rồi tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện và sự đau khổ, nhẫn nhục của lão Hạc trước khi chết cho nó nghe và chốt lại một câu cuối mà tôi đã giữ trong lòng bấy lâu nay 1 cách nhấn mạnh hết sức:
“ông thà chết chứ không chịu bán đi 1 sào”