Cô bé bán diêm – tia sáng chói lòa trong đêm đông lạnh lẽo.
Những que diêm như những co tiên bé nhỏ bên cạnh cô bé bán diêm mang đến cho em những hơi ấm nhỏ nhoi, bé tí, dễ tắt nhưng lại là hơi ấm duy nhất mang đến cho em những điều hạnh phúc nhỏ nhoi trong đêm. Dường như nó hiện ngay trước mắt nhưng lại quá xa vời. Với đến, nhưng không thể nào chạm vào được, dù chỉ là khẽ khàng thôi.
Từng que diêm vụt tắt, que diêm bé nhỏ ấy đâu thể cháy mãi được trong cái thời tiết quá ư là lạnh lẽo ấy, nó đã dễ dàng bị tắt đi, nhưng cô bé vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục đốt lên những que diêm. Những que diêm của sự ấm áp và niềm hi vọng. Bởi vì cô bé vẫn đang hi vọng, có một niềm tin vào những que diêm sẽ là niềm vui nhỏ bé trong đêm Giáng sinh, mà từ trước đến nay em đã mất đi từ lúc nào. Niềm vui ấy, hạnh phúc ấy đơn sơ, ko thực nhưng đối với em thì thực là kì diệu.
Mỗi que diêm – mỗi ước mơ – một bếp lửa ấm áp, những con gà quay, không khí gia đình ấm áp. Em đã mơ ước thật nhiều…
Cây thường xuân phủ rêu phong trên căn nhà mà em đnag nhìn thấy, làm em nghĩ nhiều đến gia đình em những ngày quá khứ. Quá khứ mong manh và đã quá xa vời với em. Nhưng vẫn nuôi trong mình một niềm hi vọng, cô bé nhỏ với nghị lực và ước mơ phi thường.
Rồi que diêm cuối cùng tắt, que diêm về người bà thân yêu, que diêm đưa em đến với những bến bờ của yêu thương, đưa em đến với một nơi mà em có thể tìm thấy được sự ấm áp. Một sự giải thoát về cả thể xác và tâm hồn nữa – của một cô bé giàu nghị lực.
=> Hãy cứ ước mơ đi, con người ta có thể mất những thứ của cái vật chất nhưng đừng bao giờ mất đi niềm tin và hi vọng.
Ước mơ ta chẳng mất gì, nhưng không ước mơ thì ta lại mất đi một niềm vui trong cuộc sống.