Giôn-xi chạy đến phòng bệnh cụ Bơ-men, bác sĩ buồn bã lắc đầu đi ra, các cô y tá đã rải lên người cụ tấm chăn trắng lạnh lẽo. Nước mắt cô chợt rơi ra, chan hòa trên má. Giôn-xi quỳ gục trước giường cụ Bơ-men, tay cô run run kéo tấm chăn xuống để lộ rõ mặt của cụ. Lòng tôn kính đối với một con người có đức ki sinh cao cả, cô nhìn lại một hình ảnh thân thuộc với cô lâu nay lưu luyến, cô muốn giữ lại chút gì đó về Người. Nắm tay thật chặt, tay Giôn-xi lại thấm màu xanh từ đôi tay gầy guộc và đã lạnh ngắt của cụ Bơ-men. Màu xanh của kiệt tác cuối cùng – cũng là cái kiệt tác cao cả nhất từ trước đến nay không người họa sĩ nào đạt đến. Màu xanh như hi vọng, màu xanh như mở ra một tương lai mới cho chính Giôn-xi. Cụ Bơ-men nằm đó, mắt nhắm nghiền nhưng sắc da và nụ cười nhẹ khóe môi làm Giôn-xi tưởng chừng trái tim kia còn đập, hơi thở kia vẫn đều đặn trong cái vỏ bọc lạnh lẽo của một người đã sang thế giới bên kia.
Phải mất một thời gian, nước mắt trên khuôn mặt vừa khỏe lại của cô họa sĩ nghèo mới dừng, Xiu đã lo hết mọi thủ tục bệnh viện.
Giôn-xi trở về trong nỗi buồn – sự kính trọng về một người họa sĩ. Một ngày mùa đông rét mướt, đám tang cụ Bơ-men diễn ra. Trong cảnh thiếu thốn về vật chất nhưng chứa chan tình người. Cụ Bơ-men yên nghỉ sau nấm mồ đó, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ ấm áp và “dường như” nụ cười mãn nguyện cũng đã ở trên môi. Xiu thì thầm với Giôn-xi:”Cụ đích thực yên lòng vì đã tạo nên một kiệt tác vĩ đại như thế”.
Cuộc sống lại trở về như vốn có, hai cô gái tiếp tục bươn chải nơi thành phố tấp nập, họ cố gắng trong mọi tình huống. 2 năm sau, mỗi người tìm ra cho mình một công việc ổn định. Giôn-xi và Xiu bước nhanh trên con đường trở về nhà, họ đã đủ tiền để sống ở một căn hộ tốt hơn, một buổi chiều tà sau khi đã xem xét căn nhà mới. Bước chân Giôn-xi sững sờ, dáng vẻ ấy, chiếc áo công nhân màu xanh đã cũ, chợt bao kỉ niệm ùa về với cô. Xiu ngơ ngác nhìn Giôn-xi rồi nhìn về hướng ánh mắt cô bé nhìn lại, cả hai cùng thốt lên :”Chúa ơi!” Con người kia quay lại nhìn hai cô gái, mỉm cười rồi đi khuất vào khu tập thể cũ. Giôn-xi nói, giọng nghẹn ngào:” Cụ …. cụ Bơ-men …” Xiu gật đầu lia lịa, hai người đứng sững nhìn bóng dài khắc khổ đi về phía bóng tối rồi mất hút. Giôn-xi thì thào nhưng đủ để Xiu nghe rõ:”Em không muốn chuyển đi bất kì đâu nữa, em biết mà …. em biết cụ Bơ-men vẫn ở cạnh chị em ta …..”