Mở bài:
Giới thiệu quang cảnh đêm giao thừa và gia cảnh của em bé bán diêm, nhân vật chính trong truyện.
Thân bài:
– Lúc đầu do không bán được diêm nên em bé không dám về nhà vì sợ bố đánh. Em tìm một góc tường ngồi tránh rét. Kết quả em vẫn bị gió rét hành hạ “đôi bàn tay đã cứng đờ ra”.
– Sau đó em bé đành liều đánh các que diêm để sưởi ấm cho mình. Mỗi lần quẹt một que diêm, em lại thấy lên một viễn cảnh ấm áp và đẹp đẽ. Ban đầu “em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi”, hơi ấm của que diêm khiến em “thật dễ chịu”. Thế rồi que diêm vụt tắt, em bé lại trở về với hiện tại tê cóng của mình. Tiếp đến que diêm thứ hai, em lại mơ thấy một bàn ăn thịnh soạn “có cả một con ngỗng quay”. Que diêm lại lụi tàn, em bé lại đối diện với cảnh nghèo khổ thực sự của bản thân, làm lại quẹt que diêm thứ ba, một cây thông nô-en được “trang trí lỗng lẫy” hiện lên với “hàng ngàn ngọn nến sáng rực”. Nhưng rồi diêm tắt, những ngọn nến bay về trời. Que diêm thứ tư được đốt lên, em “nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em”. Cuối cùng vì muốn níu bà ở lại với em đã bật tất cả các que diêm còn lại.
– Các yếu tố miêu tả và biểu cảm trong truyện được thể hiện ở những chỗ nào? Các yếu tố này được đan xen vào trong quá trình kể chuyện về cô bé bán diêm, đặc biệt là cứ sau mỗi lần em bé quẹt diêm thì cảnh mộng tưởng cũng như cảnh thực sau khi diêm tắt được tác giả miêu tả rất sinh động. Kèm theo đó là những suy nghĩ và tâm trạng của nhân vật.
Kết bài:
Kết cục em bé bán diêm đã chế “vì giá rét trong đêm giao thừa”. Mọi người qua đường khôn ai biết được cái điều kì diệu mà em bé đã trông thấy, nhất là phút giây em được gặp lại bà và cùng bà bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm.