Mân Huyên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, gần chín rưỡi, đã đến lúc ăn tối.
Nàng buông bút, thoải mái vươn vai một cái, rồi mở cửa phòng, nhẹ bước ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, phòng khách vẫn vắng lặng như mọi hôm, nhà chú thường dùng bữa lúc tám giờ. Nàng biết dì và Ngải Phù nhìn nàng không vừa mắt, ba năm nay vẫn luôn tránh đi, cố gắng hết mức không xuất hiện trước mặt hai người họ.
Vỗ vỗ cái bụng lép xẹp, không khỏi bước nhanh đến phòng bếp sau biệt thự, bữa trưa nay phải ngồi cùng Doãn Lạc Hàn, hoảng sợ cùng chột dạ khiến nàng đứng ngồi không yên, căn bản vẫn chưa có gì vào bụng.
Sờ soạng cửa phòng bếp tìm nắm đấm cửa, nháy mắt đèn bật sáng cả gian phòng, nàng mở tủ lạnh, lấy ra trứng gà cùng mì gói mới mua ở siêu thị hôm qua, tự mình làm một bữa tối đơn giản.
Nàng tuy ở biệt thự, nhưng thực tế nàng vẫn như sống một mình, một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình học bài. Cả nhà thúc thúc cố tình coi nàng như không, nàng sớm tập mãi thành thói quen. Nếu không phải vì sợ ba ba phiền lòng, nàng tuyệt không bao giờ bước vào nơi này.
Nhẩm tính thời gian, một ngày như vậy nhiều không đếm xuể, còn mấy tháng nữa nàng sẽ tốt nghiệp, số tiền tích góp mấy năm vất vả làm công cũng đủ để nàng ra ngoài thuê một gian phòng nhỏ, sống tự lập. Về phần ba ba, nàng sẽ viện cớ ra ngoài ở cho gần nơi làm việc.
Chuông di động vang lên, nàng lấy di động trong túi ra xem, nhìn chữ trên màn hình, là Chỉ Dao.
“Mân Mân, sang mai cậu không có tiết đúng không?”
“Ừ, sao vậy?”
“Trùng hợp sáng mai tớ cũng không phải đi học, cùng tớ đi shopping, thế nào?”
“À, tớ….” Nàng vỗ trán, đột nhiên thấy hơi đau đầu.
Mỗi lần Chỉ Dao cùng nàng đi shopping, luôn tiêu một đống tiền mua quần áo hàng hiệu cùng đồ trang điểm, cũng sẽ đưa nàng mấy bộ.
Nàng biết Chỉ Dao đau lòng nàng phải làm công bên ngoài, quần áo đơn giản chỉ mua ở cửa hàng tiện ích. Chỉ Dao luôn tìm được dịp hẹn nàng đi dạo phố, mua sắm, tiện thể tặng mấy thứ cho nàng.
Nàng từng thử từ chối, vì không muốn người ngoài nói ra nói vào, cho là nàng nhắm vào tiền của Chỉ Dao. Nhưng Chỉ Dao luôn nắm rõ tính tình nàng như lòng bàn tay, tìm đủ mọi loại lý do bắt nàng nhận.
Kỳ thật, những bộ quần áo hàng hiệu Chỉ Dao đưa, nàng chưa từng mặc một lần, chỉ cất kĩ trong tủ. Mỗi lần mở tủ nhìn thấy, lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, tuy nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng lại có một người bạn nhiệt tình tốt bụng như vậy, cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy, sang mai tớ sẽ lái xe đến đón cậu.”
Đang lúc nàng còn ngây người, Chỉ Dao đã nhanh tay cúp điện thoại, nàng thở dài, lúc đem di động bỏ vào túi, chuông lại vang lên lần nữa.
Nàng vui vẻ, vội vàng ấn nút nghe, không đợi bên kia mở miệng, nói trước: “Chỉ Dao, đột nhiên tớ nhớ ra ngày mai có việc bận, không thể cùng cậu…”
Nói một nửa, nàng chợt cảm giác thấy đầu dây bên kia im lặng một cách quỷ dị, không phải Chỉ Dao, vậy là ai đây?