“Hiện tại? Nhưng mà không phải ngày mai anh ta mới….”
Nàng không khỏi hút khí, không phải hắn nói ngày mai mới trở về sao, sao lại về sớm như vậy…
Đầu dây bên kia, Từ Bang dùng thanh âm có nề nếp đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Tổng tài cần dùng gấp, mong cô trong vòng hai mươi phút đuổi tới đây. Mặt khác, phần văn kiện kia để trong cặp tài liệu màu xám, rất dễ dàng tìm thấy.”
“Nhưng mà, tôi, … được rồi, tôi đã biết.” Nàng thở dài, cúp điện thoại, Doãn Lạc Hàn luôn có thái độ thù địch với nàng, nàng không hy vọng hắn tìm được nhược điểm gì ở nàng, đến lúc đó mượn cớ phát giận.
Không phải hắn thích phụ nữ dịu ngoan, phục tùng sao? Vậy nàng sẽ đảm đương loại nhân vật này thật tốt.
“Ai gọi đến?” Kim Chính Vũ tò mò xán lại. “Lại là đàn ông?”
“Ừ, bạn tôi để quên đồ ở nhà tôi, gọi tôi trở về lấy giúp anh ấy.” Nàng gảy gảy ngón tay, chần chờ nói: “Kim Chính Vũ, cái kia, có lẽ tôi không có biện pháp tiếp tục cùng chơi ở công viên với anh, về phần lương, tôi cũng không cần….”
“Em thực để ý người bạn này.”
Trên mặt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, nhắm mắt tựa hồ che dấu vài phần cô đơn, lập tức đứng lên, “Tôi lái xe đưa em đi, thế sẽ nhanh hơn.”
Nàng cũng đứng lên, liên tục xua tay, “Cám ơn ý tốt của anh, bạn tôi không có thói quen gặp người lạ, tôi một mình bắt xe bus là đến nơi, hiện tại lúc này xe bus cũng không đông lắm.”
Không biết vì sao nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu, phất phất tay, xoay người sang chỗ khác, chạy nhanh bắt kịp chiếc xe bus vừa đỗ xuống bến.
Trở lại biệt thự, qua phòng bếp không thấy bóng dáng của dì Tần đâu, nàng tìm kiếm khắp biệt thự, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ngó khắp bốn phía của biệt thự. Sườn đông của biệt thự có một bể bơi thật lớn, đi qua đó, đến đại hoa viên sau biệt thự, một thân ảnh đang chăm sóc hoa cỏ.
Biết dì Tần không nghe thấy, nàng chạy qua, vỗ vỗ vai đối phương, người kia quay mặt lại, là một khuôn mặt xa lạ, nàng hoảng sợ, thì ra trong biệt thự còn có người khác trừ dì Tần.
“Cô là Lăng tiểu thư đi.” Người đối diện là một người đàn ông trung niên, sắc mặt ngăm đen, trên mặt mang theo nụ cười câu nệ. “Tôi là Vương Bá làm vườn ở đây. Cô có việc sao?”
“À, chú Vương, cháu muốn tìm dì Tần để mượn chìa khóa trong phòng thiếu gia, anh ấy nói có một tập văn kiện quan trọng quên ở bên trong.”
“Ồ, cô không cần đi tìm bà ấy, tôi nơi này có chìa khóa.” Chú Vương cầm khăn lau lên, xoa xoa bàn tay dính đất, lấy một chuỗi chìa khóa từ bộ quần áo lao động. “Thiếu gia trở về luôn luôn ở thư phòng lầu hai xử lý chuyện công ty, cô xác định thứ ấy trong phòng thiếu gia sao?”
Nàng hơi sửng sốt, “Kỳ thật cháu cũng không rõ anh ấy đặt văn kiện ở đâu, nếu không chúng ta xem trước thư phòng đã.”
Kết quả, quả nhiên tìm thấy tập tài liệu màu xám trên bàn công tác trong thư phòng, bỏ vào ba lô, nàng vội vàng chạy ra biệt thự, đến khi bước lên xe bus mới nhớ mình quên cầm theo ví tiền.
Cùng lắm thì trưa không ăn cơm nữa, dù sao dạ dày của nàng đã quen với việc bị đói, một bữa không ăn cũng không sao cả.
Lúc đi trên bậc thang dẫn đến tòa nhà, khóe mắt nàng chợt bắt gặp hình ảnh một chiếc Porche màu bạc đỗ đằng trước, thân ảnh bước xuống xe làm nàng đổ hít một hơi, là Chỉ Dao.
Hiển nhiên Chỉ Dao cũng thấy được nàng, giày cao gót phát ra một trận thanh âm trong trẻo, chạy đến trước mặt nàng. “Mân Mân, sao cậu lại ở đây?”
Sao lại tình cờ như vậy, Mân Huyên gào thét trong lòng, đầu óc đảo vòng vòng, nghĩ tới một lí do thoái thác. “Còn có hai tháng nữa chúng mình sẽ tốt nghiệp. Mình tới nơi này là muốn nhìn xem có cơ hội phỏng vấn nào không.”
“Này cũng dễ a.” Chỉ dao bắt lấy tay nàng, cười vui vẻ: “Cậu đã quên sao? Lạc ca ca của mình là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, chuyện này còn không dễ làm sao? Cậu yên tâm đi, cứ đi theo mình.”
“Không. Chỉ Dao, cậu hẳn là biết mình không thích như vậy.” Mân Huyên nắm chặt ba lô, nàng không hy vọng chuyện này khéo quá hóa hỏng, nàng tránh né Doãn Lạc Hàn còn không kịp, đương nhiên không thể có khả năng muốn đi làm ở nơi này.
Chỉ Dao quay đầu, chớp đôi mắt to tròn trong veo. “Được rồi, theo mình được biết, Đường Thịnh năm nay tuyển người khớp với lúc chúng mình tốt nghiệp. Hiện tại cậu đi vào hỏi cũng không được gì, chi bằng đến lúc đó mình gọi điện thoại cho cậu đi.”
“Ừ, Chỉ Dao, cám ơn cậu.” Mân Huyên hạ mắt, cảm thấy bản thân mình thật đáng giận, hết lần này tới lần khác lừa gạt Chỉ Dao.
“Mân Mân, Lạc ca ca đã trở lại.” Chỉ Dao hơi nhảy lên, bám lấy cánh tay Mân Huyên, mặt hiện lên kiều thái của tiểu nữ nhân, “Ngày hôm qua không phải mình nói qua với cậu việc tiệc đính hôn sẽ được tổ chức trong năm nay sao? Hôm nay mình đến định cùng bàn bạc lại thời gian với Lạc ca ca, cậu nói thử xem mình nên chọn ngày nào mới tốt nhất đâu? Mình nghĩ hiện tại liền định ra đến.”
“Cậu không cần hỏi anh ta sao?” Mân Huyên kinh ngạc một chút, loại chuyện này sao có thể để người ngoài đến quyết định được, tên kia luôn rất bá đạo, loại chuyện này hắn hẳn là đã sớm có chủ ý đi.
Chỉ Dao lắc lắc đầu, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên: “Kỳ thật Lạc ca ca không lãnh khốc như người ta đồn đại. Anh ấy rất ôn nhu, cũng rất chiều chuộng mình, vô luận mình nói cái gì, anh ấy đều chấp nhận. Party lần này cũng không ngoại lệ, anh ấy nói để mình quyết định, nhưng mà nhất thời mình cũng chưa thể quyết định vào ngày nào.”
Mân Huyên nhấp mím môi, ma vương tà ác Doãn Lạc Hàn cũng biết ôn nhu sao? Nàng không dám gật bừa, tất cả cùng lắm chỉ là vỏ bọc của hắn trước mặt Chỉ Dao thôi.
“Mân Mân, cậu mau giúp mình ngẫm lại thật kĩ.” Chỉ Dao thúc giục bên tai.
Mân Huyên khó xử cắn môi, mượn cớ từ chối, “Chỉ Dao, mình phải đi làm ở cửa hàng bánh ngọt. Cậu vẫn là đi vào bàn bạc với anh ta rồi quyết định. Nếu không, cậu hỏi ba mẹ cậu nhé.”
Mân Huyên xốc ba lô, chính mình phản bội Chỉ Dao, càng không thể ra mặt khoa tay múa chân vụ tiệc đính hôn của Chỉ Dao cùng hắn.