Một lúc lâu sau, nàng khẽ liếm môi, thong thả mở miệng “Chính Vũ, tôi không phủ nhận tôi thích cậu, nhưng tôi hiện giờ không phải yêu cậu.”
“Như vậy chúng ta có thể trước kết giao.” Hắn như là nháy mắt thấy được hi vọng, mau chóng cầm lấy tay nàng “Tôi sẽ chậm rãi chờ, chờ em yêu tôi một ngày nào đó.”
“Như vậy chúng ta có thể trước kết giao.” Hắn như là nháy mắt thấy được hi vọng, mau chóng cầm lấy tay nàng “Tôi sẽ chậm rãi chờ, chờ em yêu tôi một ngày nào đó.”
Nàng không nghĩ tới Chính Vũ lại nhượng bộ như vậy. Nếu nhỡ kết giao xong nàng vẫn không thể yêu hắn thì phải làm sao? Như vậy là rất bất công với hắn.
Nàng lắc lắc đầu, không đồng ý đề nghị của hắn “Không được, như vậy đối với cậu mà nói……….”
“Không thử làm sao biết em sẽ không yêu thương tôi, cũng là em nói thích của tôi nói là ở có lệ tôi” Hắn trong mắt lộ vẻ thống khổ, nhanh chóng nắm lấy tay nàng, có hơi dùng sức.
“Chính Vũ, cậu không cần như vậy, tôi không có có lệ cậu.” Nàng vội vàng lên tiếng “Tôi là vì nhĩ hảo, cậu luôn luôn tại trả giá, đối với cậu cái gì cũng không cho cậu làm, cậu……..”
“Lấy cớ” Hắn buông tay nàng ra, xoay người trở lại chỗ ngồi cũ, nhìn thẳng phía trước “Đều là em lấy cớ”
Hắn biết chính mình đang mạo hiểm, nhưng là đau khổ chờ nàng năm năm, hắn thật sự rất yêu nàng, hắn không nghĩ đến buông tay, cho dù kết cục có là hắn thương tích đầy mình, hắn cũng muốn thử, thông qua đủ loại cố gắng, thử làm cho nàng yêu thương chính mình.
Hắn khẩu khí tràn ngập chỉ trích tức giận, nàng cắn môi nhìn nghiêng gương mặt hắn, lại cẩn thận để ý thấy lông mày hắn hơi hơi run run, lúc này trong lòng hắn nhất định là rất đau.
Nàng thật sự quá tàn nhẫn, một tình cảm chân thành tha thiết trước mặt, nàng không chỉ không có đáp lại, ngược lại vô tình cự tuyệt, lần nữa làm tổn thương hắn. Nàng quá xấu, nàng thật sự là quá xấu rồi.
Trước mắt thoáng chốc là một tầng nước mờ mịt, cái mũi đau xót, nước mắt không khỏi chảy xuống, nàng khóc nức nở đứng lên “Kim Chính Vũ……….. Thực xin lỗi…….. Thực xin lỗi……..”
Nghe được tiếng nghẹn ngào của nàng, hắn thoáng quay sang, đôi mắt trong suốt cũng phiếm nước mắt.
Hắn vừa khóc. Đây đã là lần thứ mấy rồi? Hình như từ lúc quen nàng, hắn khóc nhiều hơn, mà mỗi lần đều là do nàng gây nên, nàng thật sự quá xấu, quá đáng giận.
“Cậu đừng khóc… Kim Chính Vũ…. Xin cậu đừng khóc…… Tôi nghe lời cậu… đều nghe theo cậu….” Nàng nức nở không thôi, run run hơi vươn tay, hắn né mặt tránh, tựa hồ không tin lời nàng.
Nàng nhẹ nhàng cúi người hướng hắn, ngón tay cố chấp phủ trên gương mặt hắn, mềm mại lau đi nước mắt lan tràn trên khuôn mặt tuấn tú.
Động tác của nàng như vậy, như là đối đãi một vật quý, hắn chậm rãi xoay mặt đến, làn mi nồng đậm khẽ run, đôi mắt trong suốt tỏa ra một chút sáng rọi.
Nàng biết hắn kì vọng cái gì, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, hơi hơi khóc nức nở nói “Tôi cam đoan những lời vừa rồi đều là thật, từ giờ trở đi, tôi sẽ thử từ thích nâng lên thành yêu.”
“Mân Mân, tôi tin tưởng em, cũng muốn cám ơn em cho tôi cơ hội này… Bây giờ, tôi… có thể ôm em không?” Hắn hỉ cực khóc, trong mắt cầm lệ, cúi người tiến gần nàng.
Nàng dựa vào trong lòng hắn, nàng còn có thể nói gì. Hắn bất kể những chuyện khác, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn, chậm rãi yêu thương hắn.
Gió nhẹ thoảng qua chiếc xe thể thao, hai thân hình vừa khóc vừa ôm nhau thật chặt, trên gương mặt chưa khô nước mắt hỗn hợp phức tạp tâm tình…
Ngày hôm sau, mở to mắt, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tủ, nguy rồi, ngủ quên, buổi sáng đồng hồ dường như cũng có kêu, sau lại bị chính nàng tắt đi.
Cái này xong rồi, bị muộn rồi. Nàng vội vàng đứng lên, luống cuống mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, lại nghĩ tối hôm qua từ biệt Kim Chính Vũ, về nhà nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Kim Chính Vũ, sau đó lại một trận thở dài, mãi đến rạng sáng ba bốn giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.
Rửa mặt chải đầu xong, cầm lấy cái ba lô khi suy nghĩ trong đầu ngừng một chút, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải mua cái bao da, chứ trang phục công sở phối hợp với cái ba lô thật chẳng ra cái gì cả.
Nàng đi giày cao gót, đóng cửa chống trộm, nhanh chóng chạy xuống lầu. Nơi này cách bến xe bus còn có một đoạn không nhỏ, nàng hít sâu, tính vượt qua đôi giày cao gót lấy trăm mét chạy tốc độ một tiếng trống *í là chạy rất nhanh* làm tinh thần hăng hái lên.
Ai ngờ nàng vừa chạy được vài bước, bên cạnh liền vang lên tiếng còi ô tô, nàng theo bản năng quay đầu lại. Là Kim Chính Vũ. Hắn như thế nào lại tới đây?
Nàng mê hoặc chạy tới, chiếc kính Gucci to che mất nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn *anh í có vẻ rất thích hàng Gucci nhỉ >
Ý tứ của hắn là muốn đưa nàng đi. Nàng chạy nhanh đến. Có xe miễn phí đưa đi, dĩ nhiên là nàng sẽ không ngốc đến mức không muốn đi nhờ.
Nàng ý cười dạt dào, thuần thục cài dây bảo hiểm, nhịn không được hỏi “Cậu như thế nào mà đến sớm vậy?”
“Đương nhiên là tâm tình vui vẻ” Kim Chính Vũ khinh xao tay lái, quanh thân tràn đầy sức sống vô hạn.
Nàng mím môi cười trộm, tiểu tử này nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt hết. “Cậu buổi sáng không cần đi làm sao? Về sau không cần phiền toái đến đón tôi, tôi tự bắt xe bus là được rồi.”
“Tuy rằng cũng bận, nhưng tôi quản lý toàn bộ khách sạn, đương nhiên là có quyền tự chủ.” Hắn vô tình nhún nhún vai, một bên lái xe, một bên nghiêng người, cánh tay rất nhanh từ sau cầm lấy vật gì đặt trên đùi nàng.
Nàng định tình nhìn thấy, là hai giấy túi, cái túi thứ nhất tỏa ra mùi thực vật, cái thứ hai bên trong rõ ràng là lần trước nàng xem trung kia khoản túi Gucci hàng hiệu.
“Kim Chính Vũ, cái này rất quý…. Tôi không thể lấy” Nàng bản năng đã nghĩ đến đem giấy túi trả lại cho hắn.
“Cho em” Hắn mỉm cười cong lên khóe môi, giơ cánh tay rảnh đưa túi trả lại cho nàng