Sẽ không phải thật sự gặp hắn đi, nàng ngồi xổm, chậm rãi ngẩng mặt.
Đúng là hắn.
Nàng ngừng thở, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, thâm thúy đôi mắt thẩm thấu vài phần thần bí.
“Thoạt nhìn tình trạng của em thực không phải bình thường.” Hắn cụp mắt, ánh sáng trên khuôn mặt anh tuấn làm lộ đường cong nhu hòa, dễ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác ỷ lại.
Vốn định phản bác hoặc là mặt lạnh mà chống đỡ, đột nhiên giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nàng im lặng không nói được gì, cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất, bụng liên tục đau đớn, hiện tại nếu miễn cưỡng đứng lên, chỉ là chật vật trước mặt hắn.
Bàn tay đang nắm lấy tay nàng buông ra, không ngờ, ngay sau đó, thân thể của nàng bay lên không, cả người bị hắn bế lên.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!!!” Nàng giãy giụa muốn xuống, nhưng là thân thể không thoải mái đã chẳng còn chút sức lực nào, giãy giụa hoàn toàn vô ích.
“Tôi đưa em về.” Hắn thản nhiên liếc nàng một cái, ôm nàng vào chiếc Lamborghini đỗ trên đường. *uầy, iu thíaaaaa*
Nàng vừa ngồi vào, ôm bụng, có vẻ có chút xấu hổ.“Không cần, tôi còn có thứ chưa mua.”
Hắn đang định đóng cửa xe chợt dùng lại không nói gì, ánh mắt từ mặt nàng tái nhợt chuyển đến hai tay ôm bụng của nàng, chậm rãi nhổ ra một câu “Em ở yên trên xe đừng nhúc nhích, tôi đi một hồi sẽ trở lại.”
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, nhìn hắn đi nhanh đến cửa hàng tạp hóa, muốn ra tiếng ngăn cản, chợt lại một trận đau đớn, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên xe.
Năm phút đồng hồ, cửa xe mở ra, hắn đặt một túi đồ vào bên trong, không lâu sau, ngồi vào xe thể thao.
Nàng đầu tựa vào ghế, nghe được tiếng ô tô khởi động, mở mắt “Không phiền đến anh, tôi nghĩ tôi có thể tự mình trở về.”
“Em cứ ngồi im. Tôi đưa em về.” Hắn bá đạo đè bả vai của nàng, ngăn cản động tác đứng dậy “Em không cần nghĩ nhiều, tôi nói tôi nợ em một ân tình, lần này coi như tôi trả em.”
Chuyện này hắn còn nhớ, nàng sửng sốt một chút, xe thể thao đột nhiên di chuyển, nghĩ chính mình hiện tại bụng rất đau, từ nhà đến cửa hàng tạp hóa cũng không phải gần, hiện tại hắn muốn đưa mình về, đương nhiên cầu còn không được.
Xe thể thao đứng ở dưới lầu, hắn lại nhanh chóng mở cửa xe ôm nàng đi ra, nàng đỏ mặt kêu sợ hãi “Bỏ tôi xuống, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình đi lên.”
“Nếu em muốn người khác thấy chúng ta cãi nhau ở đây, tôi không ngại.” Hắn bỡn cợt nói, nàng trong lòng cả kinh, không nói nữa, hắn ôm nàng cất bước lên lầu.
Vào phòng, hắn trực tiếp đem nàng ôm vào phòng ngủ, nàng thấy trong tay hắn trống trơn, ngượng ngùng hỏi “Cái gói kia đâu?”
Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, xoay người đi ra ngoài, mấy phút sau, hắn mang theo chiếc túi to vào, nàng vội vàng nhận lấy vào toilet.
Một lúc lâu sau, nàng đi ra khỏi toilet, trong phòng tối om, thuận tay bật đèn, không ngờ thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sô pha.
Hắn xoa xoa cằm, lẳng lặng ngồi đó “Ổn chưa?”
Hắn như thế nào còn chưa đi. Nàng âm thầm nói thầm, đừng tưởng rằng hắn hôm nay đưa nàng trở về, nàng sẽ cảm kích hắn.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Nàng lãnh đạm trả lời, hy vọng người này có thể hiểu rằng nơi này không chào đón hắn, nên lập tức rời đi.
“Nếu như vậy, chúng ta có thể nói chuyện.” Con ngươi đen của hắn phát ra ánh sáng sắc bén.
Nàng trong lòng lộp bộp một chút, những lời này đã nghe hắn nói đến lần thứ hai, hắn còn chưa từ bỏ, vẫn muốn hỏi chuyện chi phiếu.
“Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì để hôm khác nói.” Nàng đuổi khách, làm bộ vào phòng ngủ, thân ảnh cao lớn không ngờ lại vội vàng ôm nàng từ phía sau.
Người này lại muốn làm cái gì? Nàng thở gấp, theo bản năng giãy giụa, nhưng hai cánh tay hắn lại cứng như sắt, độ ấm từ lồng ngực nhanh chóng xông thẳng vào lưng nàng.
“Đừng cử động, tôi đã muốn ôm em như vậy từ rất lâu…… Đã rất lâu……” Hắn tiếng nói khàn khàn mà thuần hậu, có loại cảm xúc phức tạp mà nàng không hiểu.
Hắn nói những lời này là có ý gì? Không phải là mất trí chứ.
Chẳng lẽ hắn tra tấn nàng còn chưa đủ? Nàng căm tức muốn vặn tay hắn, ai ngờ hắn đột nhiên cắn nhẹ vành tai của nàng, trong phút chốc một dòng điện phóng thẳng tới nàng.
“Đừng lộn xộn! Đây là tôi cảnh cáo em.” Hắn quỷ mị tiếng nói ở bên tai nàng.
Nàng cưỡng chế cảm giác kỳ diệu, nắm chặt tay, tức giận đến phát run “Doãn Lạc Hàn, anh đến tột cùng là muốn làm cái gì? Nói rõ ràng cho tôi.”
Hắn đúng là âm hồn bất tán ma quỷ, còn nói cái gì là trả ân tình cho nàng, quả thực là nói hươu nói vượn, người này chính là đồ ngụy quân tử, nói dối!
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đêm nay tôi muốn ngủ cùng em.”
Lời nói của hắn nháy mắt làm nàng ngừng thở, nàng cả người thiếu chút nữa đã không tin nổi “Anh điên rồi……”
“Phải, tôi điên rồi.” Hắn cắn răng dùng sức ôm nàng, thở ra hơi thở ấm áp tán ở cổ nàng, gầm nhẹ “Tôi cũng biết tôi điên rồi, nếu không như thế nào lại như bị ma ám, chỉ cần bên em, tôi có thể ngủ………….”