“Mân Mân, em có hạnh phúc không? Anh ta có tốt với em không? Hôn lễ của em anh không tới… thật ra, anh không tin Doãn Lạc Hàn… Anh ta là công tử hào hoa ăn chơi nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, anh không tin anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho em. Những chuyện phong lưu…”
“Thiếu Đằng, anh không cần nói nữa…” Cô thở dài cắt đứt lời Thiếu Đằng, mỉm cười chân thành nhìn hắn “Anh ấy rất tốt với em, cũng rất rất chiều chuộng em. Em dám tin rằng em là người duy nhất mà anh ấy yêu. Đây là lựa chọn của em, anh tôn trọng đi, được ko?”
Thiếu Đằng dường như bị tổn thương, cúi mặt buồn rầu cố nặn ra một tiếng cười “Nếu anh ta tốt với em như vậy, chuyện của Lăng thị sao em còn phải nhờ đến anh? Khi em kết hôn, anh đã nghĩ anh sẽ quên em, nhất định sẽ cố gắng quên em. Mấy tháng không gặp, anh tưởng anh đã làm được rồi, cho đến khi nhận được tin nhắn của em… anh mới nhận ra, thì ra tình cảm anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn, không giảm bớt chút nào… Hôm nay đi trên đường, anh còn nghĩ, có lẽ anh ta không tốt với em, có lẽ anh có cơ hội……”
Nhìn Thiếu Đằng như vậy, cô mới chợt nhận ra việc tìm đến sự giúp đỡ của anh ấy thật là một sai lầm quá lớn. Như lời Thiếu Đằng nói, lẽ ra nếu cô không thể cho anh ấy điều gì thì nên cố gắng cách xa anh ấy, nhưng cô lại tìm đến anh ấy, thật sự chẳng khác nào khơi dậy tình cảm chất chứa trong lòng anh ấy, khiến cho anh ấy tổn thương… Cô sai rồi… cô thật sự sai rồi…
Có lẽ lúc này Doãn Lạc Hàn đang rất lo lắng… đang sốt sắng đi tìm cô…. Cô vội đứng lên, bất chợt ánh mắt dừng lại tại một điểm bên ngoài quán café… một thân hình cao lớn đứng bất động nơi ấy…
Gương mặt lạnh lùng không thể hiện chút cảm xúc gì, nhưng lại khiến lòng cô bất chợt nhói lại. Cô xách túi xách, khẩn thiết nhìn Thiếu Đằng nói “Thiếu Đằng, xin lỗi, em…… Có lẽ em không nên đến… em xin lỗi, anh hãy quên em đi… Gặp… gặp lại sau!”
Cô nghẹn ngào nói xong, cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán café, mới đi được mấy bước, hai vai đã bị người nào đó nắm chặt, xoay lại, một hơi thở quen thuộc… Cô không ngẩng đầu, lập tức dựa vào lồng ngực ấm áp đó thút thít “Hàn, em xin lỗi, em sai rồi! Em lại sai rồi… em không biết em bị làm sao nữa… em xin lỗi… là em sai…”
Đôi tay mạnh mẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Trên đỉnh đầu cô có tiếng thở dài thật nhẹ, sau đó là giọng nói trầm ấm quen thuộc có chút bất đắc dĩ “Em nói xem, em sai cái gì?”
“Em không nên nghi ngờ anh, cũng không nên giấu anh tới gặp Thiếu Đằng… Có chuyện gì lẽ ra em cũng phải nói rõ với anh, cùng anh giải quyết, nhưng em lại……”
“Được rồi, biết sai là tốt rồi…” Hắn nâng mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô “Chúng mình đã là vợ chồng rồi, quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau, em nhớ chưa?”
“Vâng… Nếu không tin tưởng nhất định sẽ khiến cho tình yêu rạn vỡ… Em nhớ rồi….”
“Xem ra Lăng Mân Huyên thông minh của anh đã trở lại rồi.” Hắn dịu dàng cười, nâng cằm cô lên, ban đầu là nhẹ nhàng hôn cô, sau đó nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt…
Một hồi lâu sau, hắn mới buông cô ra. Cô áp gương mặt đỏ hồng vào trong ngực hắn, hít vào từng hơi… Mùi không khí trong lành hòa với mùi hương thanh nhã trên cơ thể hắn tạo thành một thứ mùi thật quyến rũ…
Đột nhiên Doãn Lạc Hàn nói một câu không đầu không cuối “Huyên, anh sẽ cho em một bất ngờ!”
Cô gần như ngưng thở. Bất ngờ?
“Bà xã của tôi ơi, mình về được chưa?” Hắn gọi một tiếng thân mật, sau đó bất chợt nhấc bổng cô lên ôm trong lồng ngực.
Cô bị bất ngờ, khẽ kêu một tiếng, còn hắn chỉ đơn giản mỉm cười bế cô thong dong đi. Những người đi đường đi ngang qua đều tò mò nhìn hai người, để ý thấy bụng cô hơi to thì đều bày tỏ ánh mắt hâm mộ vô cùng, trong lòng không khỏi thầm ước cũng có một vị trượng phu như thế, nhìn bà xã của mình bụng bầu đi lại khó khăn liền bế bà xã đi…
“Hàn, là bất ngờ gì vậy? Nói cho em biết đi!” Vừa ngồi vào trong xe, cô liền lập tức truy vấn.
Hắn thản nhiên thắt dây an toàn cho cô, biểu tình vô cùng thần bí “Một lát nữa em sẽ biết.”
Cô hơi chu môi. Đúng lúc này, điện thoại reo vang. Cô vừa “alo” đã nghe thấy giọng người ở đầu dây bên kia hưng phấn vô cùng, nói không ngừng nghỉ.
“Tiểu thư, Lăng thị của chúng ta được cứu rồi! Nếu việc kí hợp đồng xong xuôi không có vấn đề gì thì ngay ngày kia lập tức sẽ có 700 ngàn được chuyển vào Lăng thị!”
“Thật sao? Tốt quá! Là nhà đầu tư nào vậy?” Cô mừng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Cháu không biết sao? Chú còn tưởng là cháu đã nhờ chồng cháu chứ? Đường Thịnh nói sẽ không mua lại Lăng thị mà sẽ giúp chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tối hôm qua họ gọi cho chú, chú còn không tin, nghĩ đó chẳng qua là chiêu trò, nhưng hôm nay bọn họ đã thực sự phái người tới thương lượng rồi… Là sự thật đó Mân Huyên!……”
Hắn đã sắp xếp. Tối qua sau khi cô nói cho hắn biết tình hình Lăng thị, hắn bận điện thoại tấp nập, thì ra là vì chuyện này… Thì ra…
Cô nắm chặt di động, từ từ nhìn sang phía Doãn Lạc Hàn đang lái xe. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi trên gương mặt hắn, khiến con người khí chất vốn đã không giống người thường, lúc này lại càng thêm phần bất phàm. Phút chốc, cô cảm giác như chưa từng bao giờ yêu hắn đến vậy, yêu bộ dạng ghen tuông của hắn, yêu sự bá đạo của hắn, càng yêu cách hắn bao dung cô… Cô yêu hắn, yêu tất cả những gì thuộc về hắn… Cô yêu Doãn Lạc Hàn…
Doãn Lạc Hàn quay sang nhìn cô, bật cười đưa tay lau nước mắt vừa trào ra trên khóe mắt cô “Ngốc, sao lại khóc rồi?”
“Hàn, em xin lỗi…… Em đúng là đáng ghét! Tại sao em có thể không tin anh chứ… Huhu….” Hắn ôn nhu với cô như vậy càng khiến nước mắt cô vốn đã khó kiềm chế nay lại trào ra. Cô nhào vào lòng hắn khóc như một đứa trẻ.
Hắn luống cuống đưa xe dừng ở bên đường, ôm lấy cô, vuốt nhẹ vào lưng dỗ dành cô “Được rồi, đừng khóc… đừng khóc nữa….”