“Mân Mân, mặt của cậu đã bình thường rồi sao? Như thế nào một chút dấu vết đều không có, không nhanh như vậy chứ.”
Mân Huyên cười cười, lấy tay vỗ về hai má “Cũng may hôm nay ngủ dậy đã không còn sưng nữa, chỉ còn hơi hồng hồng, mình đánh một chút phấn, cho nên đã không nhìn ra nữa”
“Hì hì, Mân Mân, cậu cũng giỏi trang điểm ghê! Lẽ ra nên nghe lời mình từ trước, cậu bây giờ đi làm cũng nên trang điểm một chút chứ.”
“Biết rồi, có thể không nghe lời cậu sao.” Mân Huyên cười cười nhéo mũi Chỉ Dao “Ăn cơm chưa? Có muốn đi ăn cùng mình không?”
“Tốt quá, mình chưa ăn đâu!” Chỉ Dao ngẩng khuôn mặt tươi cười, chỉ vào nhà hàng lần trước “Nhà hàng kia lần trước chúng ta ăn cũng không tồi, đi nha”
“Được.” Mân Huyên gật đầu, nhớ tới lần trước ở đây gặp lão bá cũng nữ nhân tên Phương, không biết hôm nay có thể gặp nữa không.
Một lát sau, đi vào trong nhà nhà hàng, nàng dài cổ nhìn chung quanh một vòng, không có nhìn thấy lão bá.
“Mân Mân, cậu nhìn gì vậy?” Chỉ Dao gọi xong đồ ăn, lại chú ý đến bộ dáng của nàng, đột nhiên vỗ tay một cái “A, chắc không phải cậu đang tìm phụ thân của Lạc ca ca và nữ nhân lần trước chứ.”
Không nghĩ tới bị Chỉ Dao đoán được , nàng không kiêng dè thừa nhận.“Ừ, không biết hôm nay có thể gặp được hay không.”
“Mân Mân, cậu không cần nhìn nữa, nơi này sẽ không xuất hiện bọn họ.” Chỉ Dao bưng chén thủy tinh, nhấp môi.
“Vì sao?” Mân Huyên không khỏi hỏi, nàng nhớ rõ lão bá nói thích đồ ăn ở đây, bọn họ thường xuyên đến nhà hàng này dùng cơm.
Chỉ Dao buông cái chén, khinh miệt nhếch môi đỏ mọng “Cụ thể như thế nào mình cũng không rõ, chỉ nghe nói bà đó đang nằm viện.”
Cho nên, lão bá chắc chắn đang chăm sóc cô ấy. Mân Huyên hiểu ra, nàng nhớ tới lần đó uống xong ngọ trà, lão bá nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó liền vội vàng từ biệt. Lúc ấy điện thoại nội dung hẳn là về dì Phương đó.
Cơm nước xong trở lại công ty, cách thời gian đi làm còn có hai mươi phút, nàng liền chơi trò chơi trên điện thoại, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, nàng vội vàng ấn nghe.
Lọt vào tai đầu tiên là một trận tiếng cười, là lão bá, nàng không khỏi tươi cười “Lão bá, ngài gọi điện……”
“Mân Huyên, xưng hô của con như thế nào vẫn chưa đổi.” Điện thoại truyền đến tiếng nói mang theo hờn giận.
“Cha nuôi.” Nàng nhẹ giọng kêu, chính là lần trước uống xong ngọ trà có kêu một lần, đến bây giờ đã sắp một tuần, đột nhiên như vậy kêu vẫn là có chút mới lạ.
“Ha ha…… Vậy còn được.” Doãn Lương Kiến lại vui vẻ “Mân Huyên, ta biết gần đây con đi làm, ngày mai nghỉ ngơi, con có rảnh không?”
“Dạ có, cha nuôi, con mời người ngọ trà.” Nàng nhu thuận trả lời.
“Ha ha…… Vậy là tốt rồi, vẫn là nhà hàng đó, buổi chiều hai giờ.”
Những lời này như là hắn đã sớm chuẩn bị, nàng trừng mắt, lần trước uống xong ngọ trà, hắn đột nhiên nói đến chuyện nhận con gái nuôi, lần này sẽ không lại có tin tức bất ngờ gì đi.
“Mân Huyên, tan tầm rồi!” Kỉ Tích Vân khoái trá nói.
“Ừ, cậu đi trước đi, mình biết bạn trai cậu đang đợi dưới lầu mà.” Mân Huyên trả lời, tay phải vẫy vẫy, một chút tư liệu trên bàn rơi xuống.
Nhanh chóng đem tư liệu cất đi, tắt máy tính, lấy túi xách ra, khóa kỹ bàn làm việc, đứng dậy, văn phòng đã không còn mấy người, không cần đoán cũng biết mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho mấy ngày nghỉ.
Trên đường về nhà, nhận được điện thoại của Kim Chính Vũ, hắn lần nữa giải thích nói hôm nay bận quá, khả năng không thể cùng nhau ăn bữa tối , nghe hắn thanh âm thật cẩn thận, nàng không khỏi bật cười, hắn là sợ hãi mình tức giận, vì thế nàng dặn dò hắn phải giữ gìn sức khỏe, hôm khác sẽ đi ăn bữa tối.
Cắt điện thoại, vừa vặn đến siêu thị, sau đó bước vào, chọn mua chút nguyên liệu nấu ăn, về nhà mới hơn sáu giờ.
Nàng trực tiếp vào phòng bếp, làm một chút bữa tối, ăn xong cảm giác rất no, nằm ở sô pha nghỉ ngơi, bụng đột nhiên có chút không thoải mái, có thể là ăn nhiều quá, chạy nhanh đi WC.
Không lâu sau, nàng vẻ mặt đau khổ, ôm bụng đau đớn đi ra.
Kỳ sinh lý lại đến, hơn nữa lần này lại là trước vài ngày. Tại sao có thể như vậy? Đã liên tục hai lần kì sinh lý không đúng ngày, căn bản không nghĩ lại đến sớm như vậy, trong nhà băng vệ sinh lại hết rồi, chỉ có thể ra ngoài mua.
Không biết tại sao bụng càng ngày càng đau, nàng miễn cưỡng xoay người cầm lấy túi trên sô pha, lại lấy chìa khóa, chạy ra hướng cửa.
Khóa kỹ cửa, nàng ôm bụng đi xuống lầu, ở cầu thang lại đụng phải một người, thấy nàng vỗ về bụng như vậy liền dựa hẳn vào tường. Nàng nghĩ chắc mình cũng không đáng sợ vậy chứ, xong ngẫm lại, có lẽ đối phương nghĩ nàng thân thể có bệnh, sợ nàng đột nhiên té xỉu, sau đó lại phiền.
Haizz, xã hội hiện tại đều là vậy sao? Nàng không dám nói bừa, khẽ phe phẩy đầu, chạy xuống.
Nàng vừa đến gần một cửa hàng tạp hóa, bụng lại là một trận đau đớn không hề báo động trước, nàng ôm bụng ngồi xuống.
Tại sao lại đau như vậy? Nàng mỗi lần kì sinh lý đến, chỉ có ăn lạnh mới có thể đau bụng, lại nhớ tới chính mình vừa rồi sau khi ăn xong còn cắt một đĩa cam, ăn hết sạch .
Thì ra đều là do quả cam làm hại, nàng nói thầm ngồi xổm, âm thầm chờ đau đớn qua.
Một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, nàng nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ, vểnh tai, thanh âm này như thế nào lại quen tai như vậy, như tiếng bước chân của Doãn Lạc Hàn vậy. Làm sao có khả năng lại ở chỗ này gặp được hắn, sức tưởng tượng của nàng cũng quá phong phú rồi.
Nàng khẽ cắn môi, giây tiếp theo cánh tay bỗng bị nắm lấy, độ ấm nóng rực chợt truyền vào da thịt.
Sẽ không phải thật sự gặp hắn đi, nàng ngồi xổm, chậm rãi ngẩng mặt.