Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 413: Ngoại truyện 12

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

Hiểu tính hắn thân lừa ưa nặng, cô quyết định đổi chiến lược, trừng mắt la hét “Em nợ Chính Vũ ân tình như vậy, cả đời cũng khó trả hết, cho dù cho các con đính hôn em cũng thấy chưa đủ, vậy mà anh…. Bây giờ em hỏi anh, rốt cục anh cần em hay cần con gái?”

“Đương nhiên là cần em……” Hắn bản năng nói, sau đó ngơ ngác một chút, rồi thêm vào “Cả con gái nữa……”

“Anh…… Hừ……” Cô thở phì phì quay đi. Hắn thấy vậy thì vội giữ tay cô lại “Huyên……”

Cô gạt tay hắn ra “Không cần lo cho em!”

Hắn lại giữ lấy bả vai cô, ấn ngồi xuống giường “Đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu?”

“Không cần anh lo! Em không muốn nhìn thấy anh nữa! Rõ ràng đã đồng ý rồi, xong lại trở mặt!” Cô tức giận đẩy hắn ra, định xuống giường, nháy mắt lại cảm thấy người mình bay bổng lên.

Hắn nhấc cô lên, ôm chặt cô vào trong ngực “Huyên, em hãy nghe anh nói.”

Cô bịt tai lại, lắc đầu như trống bỏi “Em không nghe, em không nghe! Giờ anh đã bắt đầu không giữ lời hứa rồi… biết đâu sau này em sinh con xong, xấu xí rồi, anh cũng bỏ em……”

Hắn thấy cô như vậy thì vô cùng lúng túng, trong lúc cấp bách không biết làm gì liền luống cuống nâng mặt cô lên, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi của cô. Hành động bất ngờ của hắn khiến cô không kịp phản ứng, ban đầu cứ đơ ra để mặc hắn hôn, sau đó dần dần cũng bị ảnh hưởng bởi sức nóng của hắn, sau cùng bắt đầu vô thức đáp lại nụ hôn của hắn.

Hắn hôn cô say đắm, mê luyến không rời. Lúc này người cô đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng hắn.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, hắn mới dần dời ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô “Huyên, em nghe anh nói đã… Bây giờ còn chưa biết con là trai hay gái, chúng mình cứ tranh luận như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Không bằng đợi đến lúc sinh con rồi nói, phải không? Đến lúc đó nếu là con gái, anh sẽ nghe theo em, nếu là con trai, mà con của Chính Vũ và Chỉ Dao là con gái, vậy em nghe anh, con gái bọn họ phải gả vào nhà mình.”

Cô cẩn thận suy tính một hồi, cảm thấy hắn nói cũng rất đúng, vì vậy gật gật đầu “Được rồi, anh nói là phải giữ lời đó!”

“Được rồi, bà xã xinh đẹp của anh, mình ngủ được chưa?” Hắn cười cười xoa đầu cô, sau đó ôm cô nằm xuống giường. Nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp trong lòng mình, nghe tiếng cô thở nhè nhẹ, hắn bỗng thấy bình yên, hạnh phúc vô cùng, lại siết chặt cánh tay ôm cô chặt thêm chút nữa.

Phòng đã tắt đèn, cô cùng đã nhắm mắt lại, nhưng qua một hồi lâu vẫn không ngủ được. Cô tập trung nghe tiếng thở của hắn xem hắn đã ngủ chưa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn. Cô cựa quậy nhè nhẹ trong lòng hắn, lập tức hắn ôm chặt cô thêm một chút, bàn tay xoa xoa vào lưng cô.

“Sao thế em?” Giọng hắn khàn khàn vang lên trong đêm tối.

“Hàn, anh cũng chưa ngủ sao?” Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn qua ánh đèn ngủ mờ ảo, cảm giác được giọng hắn run run…

“Ừ…..” Hắn ậm ừ, vùi đầu chôn sâu mặt vào trong cổ cô.

“Hàn, anh làm sao vậy?” Cô muốn nhìn xem hắn thế nào, nhưng hắn lại ôm cô càng thêm chặt, khiến cô không thể cựa quậy được.

Cô mở to hai mắt, chợt cảm giác được một giọt nước nóng hổi rơi trên má cô.

“Hàn, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ!” Lúc này thì cô đã phát hoảng, muốn đẩy hắn ra, nhưng vòng tay hắn vẫn rất chặt.

“Anh không sao, em ngủ đi!” Giọng hắn rất nhỏ, khiến cô phải căng tai ra mới nghe thấy.

Trực giác mách bảo cô rằng nhất định là hắn đang nói dối cô. Vì thế, cô càng sốt ruột “Hàn, anh nói đi, anh làm sao vậy? Anh… anh khóc phải không?”

Hắn thở dài, vội phủ nhận “Không phải! Anh là đàn ông, khóc gì chứ… Chỉ là anh nghĩ đến chuyện……”

Tuy hắn nói như vậy nhưng cô vẫn dám chắc là hắn đang khóc. Nhưng muốn giữ thể diện cho hắn nên cô cũng không bắt bẻ nữa.

“Em và anh đã nói rõ rồi mà……… Chuyện đó em cũng không bận tâm nữa, không quan trọng……”

“Không, sao lại không quan trọng chứ?!” Hắn cười khan một tiếng, dịu dàng hôn lên mắt cô “Chỉ cần nghĩ tới lúc đó, em có thể đã… anh lại thấy sợ…. Huyên…”

“Vâng?” Ánh sáng yếu ớt trong phòng khiến cô không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự day dứt vô cùng trong giọng nói của hắn.

“Anh muốn nói là… Cho dù ngày hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không, đối với anh, em vẫn luôn là cô gái trong sáng thuần khiết nhất, là người con gái anh yêu nhất và duy nhất trên thế gian này, là vợ của anh, là mẹ của con anh… Mãi mãi như vậy!”

Nghe hắn nói câu đó, cô im lặng một hồi. Cô đang khóc. Cô áp mặt vào trong lồng ngực hắn mà khóc. Hắn cũng im lặng, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành và ôm cô chặt hơn, như đang nâng niu một món bảo bối vô cùng quý giá.

“Hàn, em yêu anh!” Cô muốn nói với hắn rất nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được một câu đơn giản như vậy, nhưng đó là toàn tâm toàn ý của cô “Em yêu anh, mãi mãi yêu anh… Trừ khi anh đuổi em đi, nếu không cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa, em sẽ đều bám lấy anh, không bao giờ rời xa!”

“Anh biết rồi…” Hắn thỏa mãn cười nhẹ, cúi đầu xuống, ở bên tai cô, nhẹ nhàng mà trân trọng từ từ nói ra bốn chữ “Huyên, anh yêu em!”

Chọn tập
Bình luận