Những lời chỉ trích khó nghe như mũi tên nhọn hướng thẳng nàng bay đến, Mân Huyên cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi, không biết phải làm gì nữa.
Ngải Phù nói những lời này, nếu là muốn làm nàng mất mặt, như vậy nàng chấp nhận. Dù sao cũng là do nàng có lỗi trước, từ lần đầu tiên đi uống cà phê cùng Thiếu Đằng ngày đó, cha Thiếu Đằng đã sai người tới lừa Thiếu Đằng về, sau đó bọn họ vốn đã không còn gặp lại. Nói ra thì nàng và Thiếu Đằng cũng chưa có chuyện gì.
Nhưng như vậy thì sao, đã làm sai nàng đành chấp nhận phải trả giá. Ngải Phù hiện tại được mọi người đồng tình, mục đích đã đạt được, mà nàng cũng đủ nhục nhã rồi. Nghĩ như vậy, nàng bước tới một bên, muốn tránh đi.
Ai ngờ Ngải Phù vẫn chưa chịu buông tha nàng, vài bước lại chạy vội tới, ngăn trước mặt nàng, nàng vừa ngẩng đầu, không hiểu Ngải Phù còn muốn thế nào, một cái tát vang dội đột nhiên hạ trên gương mặt, thoáng chốc má phải đau rát đỏ ửng lên.
Ngải Phù chống tay vào hông, vẻ mặt cười lạnh “Đồ vô liêm sỉ, câu dẫn vị hôn phu của tôi, còn âm thầm xui khiến hắn giải trừ hôn ước, cái tát này tôi phải trả lại cho chị.”
Bốn phía bàn tán xôn xao hơn nữa, phần lớn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nàng lấy tay che má, cảm giác nhục nhã xâm chiếm lấy nàng, nhưng là nàng cái gì cũng không thể làm, Ngải Phù là em họ nàng, cái tát này coi như đền bù cho Ngải Phù, từ nay về sau không ai nợ ai.
Nàng đang định bỏ đi, tầm mắt lướt qua bả vai Ngải Phù, thân ảnh cao lớn kia đang đứng lẳng lặng phía sau Ngải Phù.
Hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi? Nàng cứ tưởng hắn đã cho qua, thì ra vẫn đi theo nàng vào trong đại sảnh. Từ câu đầu tiên Ngải Phù nói, hắn đã đứng ở đó sao? Nhìn nàng bị đánh, không cần nghĩ nàng cũng biết hắn nhất định cũng giống những người đó vui sướng khi thấy người gặp họa.
Vốn tưởng rằng tất cả đã xong, nhưng Ngải Phù tựa hồ ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa hiện tại thấy mọi người đều đã đứng về phía mình, nàng giữ lấy Mân Huyên, móng tay đỏ tươi lại một lần nữa giơ cao.
Thoáng chốc, bốn phía vang lên tiếng hít vào, tất cả mọi người đều cho rằng cái tát đó sẽ giáng xuống. Mà Mân Huyên cũng nghĩ như vậy, nàng đang đi tự nhiên bị túm lại, đã quên đi việc phải tránh né, chỉ đờ đẫn đứng yên.
Lúc này trong đầu hiện lên tên Kim Chính Vũ, hắn đang ở đâu? Hắn sẽ đến cứu mình sao?
Nàng bản năng nhắm mắt lại, một lát, vẫn là cái tát kia vẫn chưa buông xuống, là Kim Chính Vũ đến, nàng kinh hỉ mở to mắt, Ngải Phù cổ tay tay phải giờ phút này đang bị một bàn tay khác giữ chặt.
Doãn Lạc Hàn………. Nàng không dám tin nhìn hắn, nàng vốn nghĩ hắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng hiện tại, hắn đang cầm lấy cổ tay Ngải Phù, trong mắt nồng đậm không che giấu được sự tức giận. Hắn vì cái gì lại làm như vậy?
“Doãn…… Doãn……” Ngải Phù ngây ngốc mấp máy môi, không thể tưởng được ngăn cản nàng lại là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh.
Doãn Lạc Hàn, hắn sở hữu xã hội thượng lưu, là người mà tất cả các cô gái đều mơ ước, chỉ tiếc hắn đã sớm đính hôn, hơn nữa hắn tuy rằng phong lưu, nhưng cũng không nhúng chàm. Nàng cũng từng nhiều lần muốn tiếp cận hắn, mỗi lần nghe được có hắn xuất hiện, nàng lại không tiếc tiền mặc lễ phục dạ hội nóng bỏng gợi cảm nhất, sau đó cố ý xuất hiện trước mặt hắn, nhưng chưa bao giờ hắn tỏ ra hứng thú. Nhiều lần như vậy, nàng có chút nhụt chí, tự mình an ủi, có lẽ con mắt của hắn rất cao.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ vì Lăng Mân Huyên này mà ngăn cản nàng, nhẹ nhàng hỏi “Anh nắm tay em làm gì?”
Giọng nói đang tức giận vô cùng thoáng chốc chuyển thành nhẹ nhàng lả lướt khiến Doãn Lạc Hàn không khỏi nổi da gà.
Hắn chán ghét bỏ tay Ngải Phù ra, nhíu mắt hàm chứa tức giận “Là ai cho phép cô có thể tùy tiện đánh người? Hơn nữa những lời từ này đến giờ cô nói đều không có bằng chứng. Nếu cô có bằng chứng thì lấy ra đi, để mọi người được mở tầm mắt, đến lúc đó chỉ trích cô ấy cũng không muộn.”
Ngải Phù bị Doãn Lạc Hàn nói như vậy có chút chật vật, nghe đến đó, nàng đột nhiên nói không ra lời.
Mân Huyên kinh ngạc không nói được gì, hắn nói những lời này hoàn toàn là bảo vệ nàng. Vì cái gì? Hắn đáng lẽ không cần phải làm như vậy, hắn là chủ của yến tiệc này, người khác tại đây nổi lên tranh chấp, nếu hắn cứ im lặng, như vậy cũng coi như trung lập, hai bên đều không đắc tội.
Đây chính là Doãn Lạc Hàn mà nàng biết sao? Hắn nhìn về phía nàng, ẩn sâu trong mắt dường như là xót thương vô cùng.
“Có chuyện gì vậy?” Chỉ Dao đẩy đám người đi đến, nàng vốn đang ở đại sảnh nói chuyện cùng một vài vị khách, ngẩng đầu lên lại thấy ở đây tụ tập thành một đám người, vội vàng chạy tới.
Chỉ Dao thấy Mân Mân đang ôm mặt, vội vàng gỡ tay nàng ra, nhìn thấy trên gương mặt hiện đỏ năm đầu ngón tay, lại thấy Lăng Ngải Phù, nhất thời đã hiểu được chuyện.
Chỉ Dao khinh bỉ nhìn Ngải Phù một cái “Lăng Ngải Phù, đây là chuyện tốt do cô làm có phải không? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được sao, trước mặt tất cả mọi người lại làm chuyện này, thật là quá đáng.”
Ngải Phù lúc này một chúc kiêu ngạo đều không có, hơn nữa vừa rồi bị Doãn Lạc Hàn phản bác, nàng không biết nói gì, dùng sức đẩy đám người chạy ra ngoài.
“Hy vọng yến hội đêm nay mọi người có thể tận hứng.” Doãn Lạc Hàn ẩn ý chỉ nói đúng một câu, ánh mắt sắc bén đảo qua tân khách, nhất thời mọi người xấu hổ quay đi, lập tức chậm rãi tản ra.
“Mân Mân, Mân Mân………..” Kim Chính Vũ cũng chạy vội tới “Thật có lỗi, tôi đã tới chậm. Tôi lấy đồ ăn xong lại không tìm được em, nghĩ em không ở trong đại sảnh, tôi liền ra ngoài tìm em.”
“Đừng lo……” Mân Huyên ôm mặt đáp, thanh âm có chút mơ hồ.