Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Cô vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp một dáng người cúi đầu ngồi yên lặng ở ngoài, vài sợt tóc nâu nâu vương trên trán che khuất đôi mắt khiến khuôn mặt tuấn tú dường như phảng phất nỗi buồn.
Cô lo lắng chạy lại gần, từ từ chạm nhẹ vào cánh tay hắn “Hàn……”
Yết hầu hắn hơi giựt giựt. Cô bỗng thấy xúc động vô cùng, nức nở lao vào trong lòng hắn. Cô muốn nói chút gì đó để an ủi hắn, nhưng giờ phút này, đến chính tâm tình của bản thân cô còn không kiểm soát được, làm saocòn có thể nói được câu nào để chia sẻ với hắn?
Hắn nắm chặt tay cô, gục đầu vào vai cô. Hai người cứ ôm nhau như vậy, không biết bao lâu sau, hắn nâng gương mặt đầy nước mắt của cô lên, khàn khàn giọng nói “Tại sao em cứ tránh né anh vậy?”
Hắn làm sao mà biết được? Cô không khỏi cảm thấy có chút tủi thân, lại sụt sịt vài cái.
“Huyên, em không thấy mọi chuyện thật kì quặc sao?” Hắn nheo mắt nghi hoặc “Năm đó làm sao mà mẹ em lại có thể biết bố em đang ở khách sạn để đuổi tới?”
Cô trầm ngâm một hồi để nhớ lại những kí ức đau lòng nhất trong cuộc đời của mình, cuối cùng nói rành mạch “Có một cuộc gọi nặc danh gọi đến. Tuy khi đó em còn nhỏ nhưng em vẫn nhớ rất rõ, không sai được… Nhận xong cuộc gọi đó, mẹ em liền lao ra ngoài..….”
Hắn hơi mím môi, nhìn chăm chú vào cô “Em có nghi ngờ ai là người gọi cuộc điện thoại đó không?”
Cô ngây ra một lúc. Nhìn sâu vào trong mắt hắn, cô biết hẳn là hắn đã biết cái gì đó, vì vậy gật gật đầu nói ra suy nghĩ của mình “Thực ra… em nghi có thể người đó chính là chú… Vì vậy ở Lăng trạch ba năm nay em luôn cố gắng tìm kiếm chứng cứ, nhưng lại không thể tìm được gì…”
Ánh mắt hắn đầy phức tạp “Như vậy chỉ có hai khả năng… Một là em nghi oan cho ông ta rồi, thực ra ông ta chẳng làm gì cả. Hai là ông ta đúng là một con cáo già, tất cả những chứng cứ liên quan đều đã bị ông ta tiêu hủy hết. Em nghĩ là khả năng nào?”
Cô suy nghĩ kĩ một hồi, sau đó cụp mắt nói “Khả năng thứ hai.”
Từ ngày cô biết chú có liên quan đến Chu Hiếu Linh thì tất cả những gì gọi là sự tin tưởng còn sót lại trong lòng cô đối với chú đều đã tiêu tan sạch sẽ.
“Vậy thì giờ cái duy nhất chúng ta thiếu chỉ là chứng cứ thôi. Lăng Chính Đào quả nhiên là một con cáo già…” Hắn giơ tay lau nước mắt trên gò má cô “Em phải cẩn thận đó! Nếu anh đoán không sai, vài ngày nữa nhất định lão ta sẽ tới tìm em, đến lúc đó em không được tùy tiện gặp mặt mà có gì nhất định phải nói cho anh biết để anh cũng đi với em, biết chưa?”
“Tìm em sao? Chẳng lẽ ông ấy còn muốn hại em sao?” Cô mở to mắt “… Chuyện năm đó căn bản em không biết gì cả, hơn nữa hiện tại trong tay em cũng không có chứng cứ gì gây bất lợi cho chú, em nghĩ ông ấy sẽ không……”
Hắn dùng đôi tay ấm áp bao hai tay cô lại, trầm giọng nói “Chuyện này anh đã suy nghĩ rồi. Rất có thể mọi chuyện có liên quan đến xí nghiệp Lăng thị của nhà em, nên tốt nhất lúc nào em đi hỏi bố em đi, xem ông ấy nói sao…”
Lời hắn nói dường như còn có ẩn ý gì khác khiến cô càng thêm mê mang “Lăng thị không phải mười một năm trước bố em đã giao cho chú rồi hay sao?”
Hắn lắc lắc đầu, sau đó chỉ nói “Ngay cả sự việc bố em giết người cũng có rất nhiều điểm nghi vấn, bây giờ cũng chỉ còn lại bố em là đương sự duy nhất, em nên hỏi ông ấy xem sự tình năm đó rốt cục là như thế nào…”
Vừa nghe hắn nói như vậy, cô vội túm tay hắn, nhất thời kích động “Hàn, em cũng tin bố em không dám giết người đâu. Ông ấy bình thường rất hiền lành, không thể nào lại mất lý trí dám cầm dao giết người được. Bố nuôi cũng nói năm đó bố em đến tìm mẹ anh là để khuyên can, vì vậy căn bản là ông không có động cơ giết người…”
Hắn nắm chặt tay cô, cười khổ một tiếng “Quả thật là không có động cơ giết người, nhưng anh cũng phải nhắc em, năm đó tòa tuyên án bố em tội ngộ sát chứ không phải mưu sát…”
Gương mặt cô phút chốc trở nên trầm buồn. Đúng vậy, năm đó bố bị tuyên án tội danh ngộ sát. Về pháp luật ngộ sát là như thế nào, thực ra cô cũng chỉ hiểu được sơ sơ, còn muốn tìm hiểu chuyên sâu có lẽ phải tìm đến luật sư…
“Ngày mai em sẽ đến thăm bố.” Thực sự thì cô chỉ muốn đến hỏi bố ngay bây giờ, nhưng lúc này đã là chạng vạng, đã hết thời gian thăm tù nên cô không thể đi ngay được. Nếu… nếu thật sự có người hãm hại bố, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
“Ngày mai anh lái xe đưa em……” Hắn mới nói được nửa câu thì di động reo vang. Hắn cúi đầu mở di động ra, cô nhìn theo, thấy tên hiển thị trên màn hình di động, cô tức giận hung hăng lườm hắn một cái.
“Huyên, anh đi nghe điện thoại.” Nói xong, hắn thong thả đi đến một góc nghe điện thoại.
Không thèm nghe xem nội dung cuộc điện thoại là như thế nào nữa, cô hậm hực lập tức chạy đi.