Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 421: Ngoại truyện 20

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

Hắn nhấc bổng cô lên, ánh mắt không dời gương mặt cô. Cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng ái muội xung quanh hai người, mặt cô càng lúc càng đỏ, im lặng để hắn bế ra khỏi nhà hàng.

Vừa ngồi vào trong xe, hắn liền đóng cửa thủy tinh cách âm, đưa bọn họ vào một thế giới hoàn toàn cách biệt với ghế điều khiển.

Những nụ hôn của hắn lập tức tràn đến như mưa, trán, mắt, mũi, môi, một đường dài trên cổ, sau gáy của cô… Cô cố kiềm chế lửa nóng trong người, đẩy hắn ra “Hàn, từ từ đã, em thật sự có chuyện muốn nói!”

“Không phải đã nói rồi sao? Về nhà rồi nói!” Hơi thở của hắn rất nặng nề, bàn tay nóng bỏng không an phận trượt vào trong váy cô, trêu đùa giữa hai chân cô.

Cũng may cô vẫn còn sót lại một chút ý thức “Trời ạ! Anh định ở trong xe…… Không được, em có lời muốn nói… Em muốn trở lại làm việc……”

Lời của cô vừa nói ra đã khiến hắn dừng ngay động tác đang làm lại. Đôi mắt hắn sắc lẻm, lóe lên thứ ánh sáng nguy hiểm không dễ phát hiện trong bóng tối “Em nói lại xem nào.”

Cô hơi sửng sốt, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhắc lại “Tiểu Lạc Lạc đã được gần tám tháng rồi, em muốn tiếp tục trở lại làm việc. Anh đừng lo, em……”

Hắn khẽ nhếch môi, lạnh lùng cắt lời cô “Chuyện này anh không đồng ý.”

“Vì sao lại không?” Cô bất mãn đấm vào ngực hắn “Em không muốn ở nhà ăn bám anh! Vì anh và Tiểu Lạc Lạc, em cũng không định quá chú trọng vào sự nghiệp, nhưng em vẫn muốn có một công việc nho nhỏ của riêng mình, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”

Biết cô đã tức giận, hắn nắm lấy tay cô dỗ dành “Huyên, anh không muốn em phải vất vả như vậy… Lúc rảnh rỗi, em có thể đưa con đi công viên chơi, hoặc là……”

“Em không cần, em không cần! Vì sao không phải là cả gia đình mình ba người cùng đi? Rõ ràng mình đã nói rồi mà, anh và em sẽ cùng nắm tay Tiểu Lạc Lạc, đưa nó đi chơi, giờ anh nói mình em đưa Tiểu Lạc Lạc đi công viên là sao?!”

Cô ra sức rút tay ra khỏi bàn tay hắn. Hắn lại càng nằm chặt tay cô, khiến cô không thể giãy giụa, nhưng cũng cố gắng không làm cô đau.

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm âm u mờ ảo. Cô bỗng nhiên thấy sợ… Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Giống như trên báo cô vẫn hay đọc, sau khi vợ sinh con, người chồng bỗng nhiên chán vợ, muốn bỏ vợ sao?

Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vuốt má cô, lại thấy ướt ướt “Em đang khóc sao?”

Cô không nói gì quay mặt đi tránh bàn tay hắn. Hắn lại cúi người xuống hôn lên những giọt nước mắt của cô “Đừng khóc… Em cứ thế này sẽ làm anh rất đau lòng đấy, có biết không? Tại sao em luôn như vậy… khiến cho anh không thể không nhượng bộ… Em thật sự muốn đi làm sao? Em sợ anh không nuôi nổi em sao? Em có biết rằng nhìn em phải vất vả lặn lội với công việc, anh đau lòng, anh bất lực như thế nào không?”

Hắn dịu dàng như vậy khiến cô bình tĩnh lại, lại chợt thấy đồng cảm với hắn “Nếu…… Nếu anh cho em đi làm, em hứa với anh, em sẽ luôn về nhà đúng giờ với anh và Tiểu Lạc Lạc. Cuối tuần cả gia đình mình sẽ cùng đi chơi… Hàn, em yêu anh, cũng rất yêu bảo bối Tiểu Lạc Lạc, nhưng chuyện này không liên quan đến công việc của em……”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hắn lại ôn nhu hôn lên mắt cô “Muốn anh đồng ý để em đi làm cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.”

Cô tròn mắt “Anh muốn em đồng ý với anh chuyện gì?”

Hắn ôm thắt lưng cô, nhấc cô ngồi dậy, sau đó lại thuận thế kéo cô vào trong lòng “Rất đơn giản, công việc của em… để anh sắp xếp.”

“Để anh sắp xếp?” Ban đầu cô còn chưa hiểu ngay ý hắn, sau đó phút chốc hiểu ra “Anh muốn em tới công ty anh làm việc? Không, em không thích, em học chuyên ngành báo chí, em muốn làm ở tòa soạn……”

“Huyên…” Hắn thở dài “Như vậy không tốt sao? Chúng ta có thể mỗi ngày bên nhau. Anh sẽ sắp xếp cho em một công việc thoải mái, gần phòng làm việc của anh.”

“Không, như vậy có khác gì so với việc em ăn không ngồi rồi ở nhà đâu.” Cô lắc đầu “Em muốn dùng chính sơ yếu lí lịch của mình đi xin việc, làm việc bằng chính tài sức của mình. Nếu nhờ anh xếp đặt, em sẽ coi thường chính mình……”

Cô ngước mắt, chân thành nhìn hắn.

Hắn không nói gì, bất đắc dĩ nở nụ cười, đôi mắt sắc lẻm “Vậy em cứ đi xin việc đi, nếu có công ty nào nhận, anh sẽ không ngăn cản gì em nữa. Nhưng nếu không, em phải nghe theo sự sắp xếp của anh, tới Đường Thịnh, ở bên cạnh anh.”

Có thể tự mình đi lên, không cần nhờ đến sự ảnh hưởng của hắn, cô đương nhiên đồng ý “Được!”

Hắn cúi đầu cười, hôn nhẹ lên môi cô “Không được nuốt lời.”

Trong đầu cô lại chợt lóe sáng, cô nhíu mày “Nhưng anh cũng phải hứa với em, không được ép các công ty không nhận em. Nếu để em phát hiện ra anh nhúng tay vào, em nhất định sẽ không bao giờ gặp anh nữa!”

Hắn im lặng một chút, khóe môi lại nhếch lên, mỉm cười gật đầu với cô “Được, anh hứa! Như vậy được chưa?”

Hắn đồng ý rồi, cô cũng an tâm, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch của mình, xem nên xin việc ở tòa soạn nào…

Đã gần một năm cô không tới Thuần Mỹ rồi, chỉ biết Tích Vân vẫn đang làm phó chủ biên, còn Chủ biên hình như Giản Quân Dịch đã cắt cử người mới.

Thật ra, cô vẫn rất thích Thuần Mỹ… Không biết lần này, cô có nên tiếp tục đầu quân vào Thuần Mỹ hay không?

Chọn tập
Bình luận