Hắn đột nhiên mở mắt, miệng hơi cười, “Tôi nói giỡn mà em cũng tin, quần áo là tôi bảo nữ giúp việc giúp em thay. Dáng người của em khô quắt thế kia, tôi không có hứng thú nhìn xem.”
Biết lần này hắn lại trêu chọc chính mình, nàng không tức giận, buông mi mắt, chui vào chăn hít sâu một hơi. Tối hôm qua đến cuối cùng một khắc, nàng nghĩ sẽ không ai tới cứu nàng, âm thầm tính toán, thân thể nếu bị lão già đó đạp hư, nàng sẽ lựa chọn rời khỏi thế giới đầy dơ bẩn này.
Kết quả Kim Chính Vũ cứu nàng, nếu không có hắn, nàng có thể đã không còn trên đời này.
Nhưng mà hiện tại, nàng cảm thấy chính mình sai lầm rồi, Doãn Lạc Hàn không phải muốn thế sao? Nhìn thấy nàng chật vật, coi nàng như hàng hóa đưa cho kẻ khác, hắn chính là muốn đánh nhau với nàng, chỉ cần nàng ngã xuống, hắn chắc chắn sẽ cười to, vì hắn thắng.
Không, hắn càng như vậy, chính nàng càng phải kiên cường, hắn càng muốn nhìn thấy nàng ngã xuống, nàng lại càng không có hắn thực hiện được.
Nàng muốn sống, nàng muốn sống thật vui vẻ, nàng muốn dùng ý trí cùng trí tuệ, còn phải cố gắng, dành được sự tôn trọng cùng đồng ý của mọi người trong xã hội, như vậy hiện tại sự nghiệp chính là lợi thế duy nhất có thể giúp nàng xoay chuyển thế cục.
Nàng sẽ không ôm mộng tưởng gì nữa với Doãn Lạc Hàn, nếu lần đầu tiên tin tưởng hắn, là do nàng ngu xuẩn, như vậy mà nàng còn tin tưởng hắn lần thứ hai, chính là ngu muội, nàng sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.
Nghĩ như vậy, toàn thân nháy mắt lại tích tụ lực lượng, lơ đãng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Kim Chính Vũ đang nhìn chằm chằm mình, nàng hơi cảm kích nhìn lại hắn.
“Kim Chính Vũ, cảm ơn anh, có anh làm bạn thật tốt.”
Hắn nhún nhún vai, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, “Tôi nghĩ gặp tình huống đó, phàm là đàn ông đều sẽ làm như vậy.”
Bị hắn nhìn như vậy làm cho nàng có chút xấu hổ, nàng quay đầu nhìn bức rèm cửa sổ màu trắng, thuận miệng hỏi: “Hiện tại mấy giờ?”
Hắn không chút để ý nâng lên đồng hồ, hướng nàng bĩu bĩu môi, ý bảo nàng đi qua xem, nàng ngồi ở mép giường vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.
Hắn cười nhẹ vài tiếng, đôi môi cong lên một đường cong duyên dáng.
Với thị lực siêu tốt, nàng liếc mắt liền thấy kim đồng hồ mặt trên, ánh mắt nhất thời trừng trừng, mười một giờ bốn mươi phút, đã mười một giờ bốn mươi phút rồi!
Nàng luống cuống tay chân xốc lên chăn nhảy xuống giường, loanh quanh trong căn phòng to lớn tìm quần áo của mình.
“Quần áo của tôi chạy đi đâu rồi? Buổi chiều còn phải đi cửa hàng bánh làm thêm đâu, ngày hôm qua quản lí nói qua với tôi, hôm nay tôi muốn sớm một chút đi qua rửa sạch nhà kho…”
Nàng tìm quần áo xung quanh nhưng miệng cũng không chịu thua kém, cuối cùng ngay cả toilet cũng tìm khắp qua, không thu hoạch được gì, vì thế, vội vàng hỏi Kim Chính Vũ đang dùng vẻ mặt đắc ý nhìn nàng.
“Kim Chính Vũ, quần áo của tôi đâu?”
“Tối hôm qua em phun đầy người, chẳng lẽ tôi còn đem quần áo em giữ lại làm kỉ niệm? Tối qua tôi ném vào thùng rác rồi.”
Hắn miễn cường dựa vào thành giường, nhìn nàng như đầu ruồi bọ đi qua đi lại trong phòng, cảm giác cực kì thú vị.
“Sao anh có thể lãng phí như vậy, anh có thể mang quần áo của tôi đi giặt lại, làm gì phải ném đi.” Nàng lớn tiếng kháng nghị, chạy đến một bên mở tủ quần áo ra, “Anh có nhiều bạn gái như vậy, còn ở nơi này qua đêm, tủ quần áo chắc phải có quần áo nữ.”
“Ai, Lăng Mân Huyên, em nghe ai nói tôi nơi này có con gái qua đêm.” Phía sau vang lên giọng hắn bất mãn cùng nồng đậm mùi thuốc súng.
“Cái đấy còn phải hỏi sao? Buổi sáng ngày đó chính tai tôi nghe được.” Nàng một bên trả lời, một bên tìm kiếm khắp tủ quần áo đầy hàng hiệu, kết quả ngay cả một bộ áo nữ cũng không có.
“Tìm được rồi sao?” Hắn tăng giọng. Nàng bĩu bĩu môi, xoay người nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú hàm chứa nghiêm túc, “Sáng nào em nghe thấy tôi trên giường có con gái?”
“Chính là buổi sáng mấy ngày trước, tôi gọi điện thoại cho anh, sau đó….” Nàng đan hai tay vào nhau, không nói thêm gì nữa, nàng rõ ràng nghe thấy giọng nữ, không có khả năng nghe lầm.
Tính tình tiểu tử này thật là kì quái, có lúc như đàn bà con gái giấu giấu diếm diếm năm sinh tháng đẻ, lại rất hay để ý, hắn thật sự là đầu thai sai lầm rồi, đời này hắn nên là con gái mới đúng.
“Sáng ngày đó?” Hắn híp mắt lại cẩn thận hồi tưởng, trong mắt lộ vẻ mê hoặc, “Cô gái nào nhỉ, sao chính tôi cũng không biết?”
“Tốt lắm, anh không cần phải giải thích với tôi, có thể là tôi nhớ lầm đi.”
Nàng xảo diệu cho hắn một đường lui, tiểu tử này rõ ràng giả bộ hồ đồ, nhưng nể mặt hắn cứu nàng, nàng liền để lại cho hắn chút mặt mũi cũng tốt.
Khấu khấu khấu… Tiếng gõ cửa đánh gãy bọn họ, là giọng của một nữ giúp việc, “Thiếu gia, quần áo cậu đặt đã đưa đến.”
Nàng không tiếng động nhìn hắn một cái, không dám tiến đến mở cửa, hắn xuống giường, mở cửa ra, nàng vội vàng lắc mình trốn vào phòng vệ sinh.
Qua một phút đồng hồ, trong phòng an tĩnh lại, nàng thế mới dám đi ra, nhìn thấy trong tay hắn có một bộ váy chiffon liền áo, “Bộ quần áo kia do tôi ném đi, cái này coi như là bồi thường em, em mặc vào thử xem có hợp hay không?”
“Cảm ơn.” Nàng cẩn thận tiếp nhận, chạy vào toilet thay vào, lúc đi ra ngoài, hắn đã mặc một bộ âu phục ở nhà, đứng trước gương sửa sang lại mái tóc màu nâu hạt dẻ.
Quá bận rộn làm thêm, mặc váy có chút không tiện lợi, đã lâu không mặc, nàng chậm rãi đứng trước gương lớn, Kim Chính Vũ đang soi gương thấy nàng nhịn không được huýt sáo, quay đầu đánh giá nàng.
“Bộ váy này rất hợp với em.”
Nàng nhìn bộ váy vừa vặn trên người, nghĩ thầm làm sao mà hắn biết kích cỡ của nàng nhỉ.
“Nơi đó có một độ đồ dùng sạch sẽ để rửa mặt.” Hắn chỉ vào chiếc khay mới được đặt trên ghế, mặt trên có bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mới tinh.