Nàng kéo lê thân mình mệt mỏi đi đến một quảng trường trống trải, xinh đẹp, chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Nơi đây thật náo nhiệt, từng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, tựa như phía sau đều là hạnh phúc cùng vui vẻ.
Đột nhiên nàng cảm thấy thế giới của mình là một mảnh u ám, tiếng cười đùa vui vẻ bên tai cách nàng thật xa quá, không biết một năm dài đằng đẵng sau này có thể vượt qua như thế nào.
“Cô gái… Cô gái ơi…”
Tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu, một lão bá trung niên tươi cười, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh nàng. “Cô gái trẻ, bên cạnh cháu không có người sao? Bác muốn ngồi chỗ này nghỉ ngơi một lúc.”
Nàng lắc đầu, lễ phép cười: “Lão bá, bác ngồi đi, nơi này không có người ngồi.”
“Ha ha… Được, cám ơn cháu.” Lão bá cười cười, ngồi xuống ghế.
Nàng đem ba lô đặt trên đầu gối, cúi đầu gảy ngón tay, hành lý của nàng ở Lăng trạch rất ít, không cần nửa giờ có thể thu thập xong, tính toán một chút, nàng quyết định ngồi ở chỗ này giết thời gian, sau đó tiến vào nơi kia trước ba giờ.
Lơ đãng quay đầu, thấy lão bá đang mỉm cười nhìn nàng, nàng kinh ngạc một chút: “Lão bá, bác có việc gì sao?”
“Ha ha, cô gái trẻ, bác đói bụng.” Lão bá cười tủm tỉm lấy tay chỉ về phía trước, đột nhiên nói một câu.” Cháu mời bác ăn cái gì đi.”
Nàng nhìn về phương hướng lão bá chỉ, đó là một cửa hàngKentucky, quay đầu không khỏi nở nụ cười, “Dạ, lão bá, bác cứ ở chỗ này, một lúc nữa cháu trở lại.” Nàng cũng không cảm thấy hành vi của lão bá có chút mạo muội cùng đường đột, ngược lại cho rằng vị lão bá này khá thẳng thắn đáng yêu.
Lão bá lại cười ha ha gật đầu như trước, nàng chầm chậm chạy tới cửa hàng kia. Sau đó, nàng mang theo một túi đồ ăn trở về, gặp lão bá vẫn ở chỗ này, nàng lấy ra một cốc đồ uống cùng một chiếc Hamburger đưa cho lão bá. Đối phương tiếp nhận không hề khách khí, cắn từng miếng từng miếng một.
Thấy lão bá ăn ngon miệng như vậy, nàng đột nhiên cũng thấy đói bụng, vì thế lấy ra một phần nước ngọt cùng hamburger ăn.
Hai người một già một trẻ không quen biết ngồi trên ghế, không đến mười phút đã ăn hết phần ăn dành cho cả nhà. Nàng ăn no ợ một tiếng, dùng khăn giấy lau khóe miệng đầy mỡ, mấy ngày nay trôi qua hỗn loạn, bữa ăn của nàng cũng không quy củ, đây là bữa ăn no nê nhất cũng vui vẻ nhất của nàng.
Lão bá liếc đồng hồ đeo tay, vẻ mặt tươi cười hòa ái như trước: “Cô gái, cám ơm cháu đã mời bác ăn, bác phải đi.”
“A, dạ, tạm biệt lão bá.” Nàng hơi sửng sốt, ngồi thẳng người, khi tâm tình không tốt lại có thể gặp một người hiền lành như vậy, không khỏi có cảm giác thân thiết.
“Đúng rồi, cô gái trẻ.” Lão bá đi được vài bước, rồi sực nhớ ra gì đó, xoay người lại, “Để cảm tạ cháu mời bác ăn, ngày mai bác mời cháu đến nhà hàng của bác ăn uống xong ngọ trà.”