Nàng không ăn bữa sáng hắn làm. Chuyện hôm qua chợt lại hiện lên rõ mồn một, nàng hỏi hắn vấn đề mà tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn luôn trăn trở, nhưng hắn lại không thể trả lời, trầm mặc khiến cho nàng vô cùng đau xót, hụt hẫng, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khó thở, đau nhói trong tim.
Chợt nghĩ đến một điều, nàng tiến ra phía cửa. Không khóa. Cảm thấy có chút giễu cợt… hắn không phải đã hao tâm tổn sức để bắt nàng lại sao, giờ sao lại sơ sểnh để nàng tự do thế này?
Hắn áy náy sao? Nàng không biết, nàng chỉ biết, ngày hôm qua khi hắn không thể trả lời điều nàng hỏi, trái tim nàng dường như cũng đã nguội lạnh từ giây phút ấy…
Một lát sau, nàng rửa mặt chải đầu chỉnh tề, mang theo túi xách ra khỏi căn hộ, nhận được điện thoại của Chính Vũ, nói buổi tối sẽ đón nàng tan sở, nàng vui vẻ đồng ý, bởi nàng có chuyện muốn nói với hắn…
Sắc trời âm trầm, tầng tầng mây đen quay cuồng bao phủ trên không…
Thân ảnh cao lớn xoay xoay trên chiếc ghế làm việc, trên bàn văn kiện chồng chất như núi, hắn vô tâm nhìn, đơn giản để sang một bên, đắm mình trong suy tư.
Khi hắn nói ra tâm ý của mình, hắn có thể nhìn ra được nàng ngoài ngạc nhiên còn rất xúc động…
Sau đó nàng lại đưa ra một vấn đề sắc nhọn như vậy… giá hắn có thể giả dối một chút, khéo léo mưu mô một chút, hoàn toàn có thể thừa lúc đó nói ngon nói ngọt… rằng đây đều là sai lầm của hắn, không thể đổ hết lên đầu nàng được, rằng hắn chỉ quan tâm đến nàng của hiện tại, như vậy hẳn là nàng sẽ rất vui vẻ, quên hết những chuyện quá khứ mà cam tâm tình nguyện yêu hắn.
Nhưng hắn không thể lừa gạt nàng… hắn thừa nhận khi bày ra trò đó, hắn đã suy tính rất kĩ, hắn sẽ làm cho nàng nhục nhã, sau đó không chút lưu tình rũ bỏ nàng…
Cho nên, khi đối mặt với câu hỏi đó, hắn im lặng, hắn không thể trả lời bởi hắn không muốn lừa dối nàng… Hắn đã nợ nàng quá nhiều rồi…
Hắn xoa xoa đầu, cảm thấy vấn đề này thật sự còn đau đầu hơn gấp trăm lần đống văn kiện kia… Làm thế nào để bù đắp cho nàng, đây chính là điều mà hắn vẫn luôn trăn trở…
Đột nhiên bả vai bị vỗ một cái, giọng Quý Dương vang lên rõ từng tiếng trong phòng “Lạc, cậu nhàn hạ như vậy, đừng mong bảo Ôn thư kí mang đống văn kiện kia dồn cho tôi giải quyết nha……”
Quý Dương còn chưa nói xong, Doãn Lạc Hàn đã đẩy tay hắn ra “Dương, đừng làm phiền tôi.”
“Xú tiểu tử, cậu lại sao vậy? Không phải hôm qua nghe điện thoại tâm trạng vẫn còn đang tốt lắm sao, sao hôm nay đã thay đổi như thời tiết vậy…… Chậc chậc, sáng nắng chiều mưa thế này thật không giống với Doãn Lạc Hàn mà tôi quen nha……”
Quý Dương khoanh hai tay trước ngực, cẩn thận quan sát Doãn Lạc Hàn đang im lặng một lúc, sau đó như đã nhận ra điều gì, gật gù nói “Cậu lại đau buồn vì tình hả? Khoảng thời gian vừa rồi tôi đi hai người tiến triển thế nào? Tôi không thể không nhắc cậu, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, trước hết phải giải quyết chuyện với Chỉ Dao đi đã. Lạc, cậu còn không hiểu phụ nữ sao, họ không giống như đàn ông chúng ta đâu. Họ muốn chúng ta phải toàn tâm toàn ý với họ, như cậu một mặt chuẩn bị kết hôn với Chỉ Dao, một mặt lại vẫn muốn giữ mối quan hệ với cô ấy, khẳng định là không thể được.”
Doãn Lạc Hàn đẩy đẩy mũi, buồn bã nói “Tôi biết, tôi đã hẹn Chỉ Dao ngày mai sẽ nói chuyện này. Tôi nghĩ sẽ khiến cô ấy đưa ra lời từ hôn, như vậy sẽ giảm bớt sự tổn thương của cô ấy, cũng giữ mặt mũi cho Giản gia.”
“Như thế cũng là một ý hay.” Quý Dương đồng ý gật đầu, lại khó hiểu hỏi “Vậy cậu còn phiền não điều gì? Nói đi, tôi giúp cậu phân tích, thật là… mang tiếng là có nhiều phụ nữ như vậy mà cậu chẳng hiểu chút nào về họ cả.”
Doãn Lạc Hàn không nói được một lời, quả thật như lời Quý Dương nói, mấy năm nay hắn trăng hoa, thay phụ nữ như thay quần áo, đã quen với việc phụ nữ phải cung phụng tôn thờ hắn, giờ mới thật sự đau đầu nhận ra hắn không thể trông đợi điều đó ở nàng.
Vì thế, tất cả mọi chuyện, hắn đều đem ra kể hết với Quý Dương.
“Chuyện này thực khó giải quyết.” Quý Dương xoa xoa cằm, không biết nên thông cảm hay lên án chuyện mà Doãn Lạc Hàn đã làm.
Hắn hiểu Doãn Lạc Hàn còn hơn cả hiểu chính mình, Lạc là người một khi đã trải qua chuyện gì đau khổ đều không dễ dàng quên được, cho nên hắn mới để thù hận sai khiến, làm ra một chuyện mất lý trí gây tổn thương Mân Huyên như vậy, cũng là gây ra cục diện như ngày hôm nay.
Quý Dương thở dài, vỗ vỗ vai Doãn Lạc Hàn “Điều đầu tiên cậu cần làm bây giờ là phải giải thích.”
“Giải thích? Sẽ có tác dụng sao?” Doãn Lạc Hàn không đồng ý nhăn mày “Kỳ thật tôi đã sớm nghĩ tới điều này, nhưng tôi làm tổn thương nàng nhiều như vậy, không lẽ một câu giải thích có thể xóa đi tất cả? Tôi muốn bù đắp cho nàng……”
Quý Dương lắc đầu cắt lời Doãn Lạc Hàn “Lạc, cậu chẳng hiểu gì về phụ nữ cả. Họ rất nhạy cảm, những việc mà cậu coi nhẹ thực ra lại rất có ý nghĩa với họ. Tin tôi đi, cậu đầu tiên là phải giải thích.”
Doãn Lạc Hàn không nói gì, cảm thấy Quý Dương nói cũng rất đúng. Có lẽ hắn nên giải thích với nàng trước, sau đó sẽ bù đắp cho nàng…
Vừa nghĩ được như vậy, hắn ngay lập tức chộp lấy di động, ấn một dãy số quen thuộc…
Vừa làm xong công việc buổi sáng, điện thoại lại reo vang, nàng lại tiếp hết cuộc này đến cuộc khác mất gần một tiếng nữa, mệt mỏi đến rã rời, nàng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút…
Chu Hiếu Linh đâu rồi? Trước đây điện thoại đều là do cô ấy phụ trách, việc gì quan trọng nàng mới phải trực tiếp giải quyết. Những cuộc điện thoại vừa rồi đều là những chuyện lặt nhặt, lẽ ra phải do trợ lý Phó Chủ biên giải quyết mới đúng…
Chẳng lẽ Chu Hiếu Linh hôm nay xin nghỉ phép? Nếu vậy hẳn là cũng nên nói với nàng một tiếng. Nàng ấn gọi điện thoại nội tuyến, ngạc nhiên thấy Chu Hiếu Linh bắt máy.
“Chu tiểu thư, mời cô tới văn phòng của tôi một chút.”
“Vâng, Lăng tiểu thư, tôi đến ngay đây.” Microphone truyền đến tiếng trả lời thư thái của Chu Hiếu Linh.