“Đương nhiên không phải, tôi là vì chuyện tối mai mà cao hứng.” Hắn đôi môi hơi hơi hướng về phía trước cong lên, thon dài ngón tay xao tay lái, như là theo nhạc đánh nhịp.“Còn nhớ em hứa với tôi tham gia tiệc rượu chứ?”
“Đúng vậy, tôi đương nhiên chưa quên.” Nàng nhẹ mím môi, bỗng nhớ ra lời Kim Chính Vũ vửa nói “Cậu là chỉ tiệc rượu sẽ vào tối mai?”
“Đúng vậy.” Kim Chính Vũ búng tay “Mân Mân, nói tới đây rồi, tôi cũng không muốn giấu em nữa, kỳ thật ngày mai là Lạc cùng Chỉ Dao đính hôn, tôi dự định giới thiệu em là bạn gái.”
Nàng kinh ngạc mở to mắt, hoàn toàn không dự tính được chuyện là như vậy.
Hắn cười khẽ thấy nàng mặt đờ đẫn, không khỏi lấy tay điểm nhẹ vào chóp mũi nàng “Mân Mân, lời đã nói ra không thể đổi ý nha.”
“Chính Vũ, chúng ta như thế này không tốt sao?” Nàng liếm môi, muốn thuyết phục hắn “Cậu dẫn tôi tới tiệc đính hôn, tuyên bố quan hệ của chúng ta thì có ý nghĩa gì chứ?”
Kỳ thật nàng không quen đến những bữa tiệc như vậy, huống chi còn phải gặp Doãn Lạc Hàn, đến lúc đó nói không chừng hắn sẽ tiếp tục hỏi nàng về tờ chi phiếu.
Khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của hắn nở nụ cười “Đương nhiên không giống, ngày mai tôi muốn tuyên bố với mọi người Lăng Mân Huyên là bạn gái tôi. Hơn nữa, tôi với Lạc là họ hàng, ngày mai nhất định sẽ có một số người quen đến dự, như vậy chuyện em là bạn gái tôi cũng sẽ được truyền đến tai cha tôi……”
Nói tới đây, trên mặt Kim Chính Vũ lộ ra một chút giảo hoạt.
Tiểu tử này định làm gì chứ? Trong đầu có chút tò mò, nàng nheo mắt hỏi “Chuyện này liên quan tới cha của cậu sao?”
“Phải………..” Hắn quanh co rồi nói một tiếng, như là đang có bí mật, nàng vừa định mở miệng hỏi tiếp, hắn đã nói trước “Mân Mân, em phải tin tưởng tôi, tóm lại là tôi vì lo lắng cho tương lai của chúng ta, nếu muốn cha tôi đồng ý hôn sự của chúng ta, ngày mai em nhất định phải tới lễ đính hôn.”
“Hôn, hôn sự?” Nàng giật mình ngơ ngác, vội vàng hỏi “Hôn sự gì? Là của tôi với cậu?”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ em muốn cùng người khác kết hôn?” Kim Chính Vũ nhìn nàng với ánh mắt kiểu “dĩ nhiên là như vậy”.
“Kim Chính Vũ, tôi như thế nào lại không biết chúng ta có hôn sự vậy?” Nàng xoa thái dương, tiểu tử này lại đang làm cái gì vậy, như thế nào đột nhiên nói đến hôn sự.
“Mân Mân, yêu nhau một thời gian chúng ta đính hôn, lẽ nào em không đồng ý? Chẳng lẽ trong lòng em còn có người khác?” Khuôn mặt tươi cười của hắn thoáng chốc nổi lên một tầng mây đen, trong giọng nói tràn ngập ghen tuông.
Nghe câu cuối cùng, bàn tay đặt trên gối của nàng bất giác nắm chặt, lòng bàn tay mướt mồ hôi, tại sao mình lại như vậy chứ?
Nàng cả kinh liên tục xua tay “Không phải vậy, Chính Vũ, cậu hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi muốn nói bất luận là đính hôn hay kết hôn, cậu đều nên hỏi ý tôi trước, không nên tự mình quyết định như vậy.”
“Thì ra là như vậy, sao em không nói sớm.” Hắn thở phào, khuôn mặt tươi cười “Em sẽ không cho tôi là một bạn trai độc đoán đấy chứ? Những chuyện em đã nói tôi đều đã tính đến, đính hôn hay kết hôn đương nhiên đều phải hỏi ý của em. Em không cần lo lắng, mọi chuyện tôi sẽ sắp xếp thật tốt.”
Nàng dần dần đã hiểu ý Kim Chính Vũ hơn một chút, cha hắn để ý đến việc môn đăng hộ đối, mà nàng chỉ là một cô gái bình thường, nếu nói đến chuyện đính hôn nhất định cha hắn sẽ không đồng ý, cho nên hắn tính đêm mai công bố trước với tất cả mọi người.
Mơ hồ nàng cảm thấy có gì đó không được thích hợp, nhưng cũng không biế cảm xúc đó là gì, đành kìm lại cảm giác khó hiểu này.
Ăn xong một bữa chúc mừng, ra khỏi nhà hàng, bọn họ giống một cặp tình nhân bình thường nắm tay nhau, Kim Chính Vũ không tới bãi đỗ xe mà đi tới một cửa hàng.
Ăn nhiều như vậy, đi một chút cũng tốt, nghĩ vậy, nàng không nói gì, kết quả khi bọn họ ra khỏi cửa hàng, trong tay lễ mễ hai túi giấy lớn.
“Mân Mân, em chờ ở đây, tôi đi lấy xe lập tức sẽ quay lại.” Kim Chính Vũ cúi xuống nói với nàng, sau đó chạy tới bãi đỗ xe.
Nàng lẳng lặng đứng ở ven đường, nhìn xuống hai cái túi, bên trong là lễ phục dạ hội cùng một đôi giày đắt tiền.
Ban nãy Kim Chính Vũ đã nói cần mặc lễ phục dạ hội, nàng ngẫm lại cũng phải, không có phản đối nữa, không ngờ hắn lấy ra một bộ lễ phục dạ hội, vừa thấy giá nàng hoảng sợ nhanh chóng ngăn cản hắn lại, nhưng cuối cùng bộ lễ phục lại vẫn nằm yên trong túi trên tay nàng.
Chọn được lễ phục dạ hội ưng ý, hắn lại vội vàng kéo nàng tới cửa hàng giầy dép, lần này nàng nhanh tay, giành trước chọn một đôi giày cao gót, hắn sẽ không thể làm như ban nãy nữa.
Ở bên tiểu tử Kim Chính Vũ, nàng có cảm giác được che chở, mím môi cười nhẹ, xe thể thao vững vàng đã đứng trước mặt nàng.
“Mân Mân, lên xe đi!”
“Ừ.” Nàng nhẹ đáp, chạy nhanh lên xe.
Kim Chính Vũ trừng mắt nhìn,“Mân Mân, em vừa nghĩ gì vậy? Tôi nhìn thấy em cười trộm. Tôi vừa mới đi một hồi, em sẽ không là nhớ tôi đi.”
Tâm sự bị hắn xem thấu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên, vội vàng cãi,“Làm gì có! Cậu đúng là tự tưởng tượng, tôi là nghĩ đến chuyện công tác.”
Nàng tuy rằng cố nghiêm mặt, lại khó nén trên gương mặt hiện ra một tầng phấn hồng, hắn trong suốt đôi mắt hứng thú tươi cười,“Được rồi! Vậy em hôn tôi một cái đi.”
“Vì sao?” Nàng trừng mắt, từ chối,“Không cần! Cậu hiện tại lái xe đi.”
Một tiếng cười vang vui vẻ vang lên, xe thể thao Ferrari chạy qua ngã tư đường, hoàn toàn không có chú ý tới một chiếc xe thể thao Lamborghini lặng yên không một tiếng động theo sát ở phía sau.