edit: CeCe
nguồn: cindycandy218.wordpress.com
“Sau này em sẽ luôn luôn nói thật? Sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa? Em hứa chứ?” Hắn cúi đầu, vẫn lạnh lùng nói.
“Em hứa! Em thề! Về sau em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa!” Cô vội nói, vừa nói vừa khóc, gật đầu lia lịa. Chỉ cần không phải rời xa hắn, muốn cô làm chuyện gì cũng được…
Hắn trầm mặc một hồi, tựa hồ bắt đầu tin cô, nắm nhẹ hai tay của cô bỏ ra, cô cũng buông tay.
Hắn xoay người lại, nâng gương mặt hồng hồng giàn dụa nước mắt của cô lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô “Huyên, đã nói rồi thì không được thay đổi.”
“Được, không…… nhất định không thay đổi.” Cô thút thít, vẫn nắm chặt tay hắn, sợ hắn bỏ đi.
Nước mắt vẫn đọng trên mi mắt của cô. Hắn thương tiếc hôn nhẹ lên mắt cô, lau đi nước mắt của cô, trong ánh mắt lóe lên một tia xảo trá.
Hắn đã mạo hiểm, đem tương lai của hắn và cô lên bàn đặt cược. Nhưng thực ra, hắn cũng đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Cho dù cô có cương quyết rời đi, hắn cũng nhất định sẽ có cách bắt cô phải chủ động về bên hắn.
Hắn đã sớm nhận ra cô cũng có tình cảm với hắn, chỉ là chưa thừa nhận. Vì vậy hắn thử đặt cược. Hắn hiểu không dễ gì có thể bắt được cô mở miệng thú nhận với hắn, vì vậy hắn hao tổn tâm trí nghĩ ra kế này. Hắn giở trò.
Chỉ là hắn không thể ngờ kế hoạch của hắn lại thành công rực rỡ như vậy. Vừa nghe hắn nói lời chia tay, cô đã khóc ầm lên, ôm chặt lấy hắn xin hắn đừng bỏ cô lại. Sớm biết sẽ có thể bắt cô thú nhận như vậy, hắn đã giở chiêu này ra từ đầu rồi… *Quả này Hàn ca cứ gọi là bị ném đá vỡ đầu =)))))))*
Hắn đã nghe được vô cùng rõ ràng… cô nhắc đi nhắc lại rằng cô không muốn rời xa hắn. Thì ra trong lòng người con gái này cũng đã sớm có hắn… Điều này khiến cho lòng hắn phút chốc nở hoa, từng tế bào trong cơ thể dường như đều đang vô cùng hưng phấn nhảy nhót. Xem như tất cả những nỗi buồn, sự đau xót cô vô tình gây ra cho hắn trước kia cũng đáng giá, cuối cùng hắn đã có được người con gái mà hắn yêu, toàn vẹn…
Một hồi sau, hắn ôm lấy cô – lúc này vẫn còn đang thút thít – vào biệt thự, sủng nịch cười nói “Tối qua em uống nhiều rượu, giờ còn đau đầu không?”
“Tốt hơn nhiều rồi…” Sáng sớm đã bị hắn dọa cho một vố như vậy, cho dù là có đau đầu đến chết cũng bị dọa cho hết luôn. Giờ phút này, cô giống như vậy sợ hắn sẽ suy nghĩ lại, sẽ bỏ đi, vì vậy gắt gao nắm chặt tay hắn.
“Chúng mình ăn bữa sáng đó, sau đó sẽ để em về phòng ngủ.” Hắn đứng dậy phân phó người giúp việc chuẩn bị bữa sáng. Một lúc sau, cô lại trước đôi mắt chăm chú âu yếm của hắn uống một chén thuốc bổ.
Bữa sáng ăn gì cô cũng không nhớ được rõ, chỉ nhớ hắn bế cô vào phòng, đặt lên giường, sau đó đắp chăn cho cô, cuối cùng cô thiếp đi lúc nào không hay…
Trải qua sự xúc động sâu sắc, cô mệt mỏi ngủ rất sâu, đến lúc ngủ dậy đã là hơn chín giờ.
Đầu óc trống rỗng, cô ngơ ngác nằm ở trên giường chừng năm phút đồng hồ, mới chợt đứng bật dậy vì nhớ ra hẹn với Chính Vũ 10 giờ gặp mặt. Hoảng hốt chạy khỏi giường, cô ăn mặc chỉnh tề, lại chạy qua phòng hắn gõ cửa một lúc nhưng không thấy tiếng trả lời.
Gần đây công việc của hắn có vẻ bận, có lẽ là đến công ty rồi. Cô vừa đi xuống lầu vừa gọi điện cho hắn. Phòng khách rất yên tĩnh, ba nuôi đã mấy ngày không về nhà, cô đoán có lẽ là dì Phương đó đã không qua khỏi…
Điện thoại được nhận, hắn quả nhiên ở công ty. Cô nói cho hắn biết cô chuẩn bị đi gặp Chính Vũ, đồng thời cũng nói luôn ý định của mình cho buổi gặp mặt này.
“Nói chuyện với Chính Vũ xong thì về nhà ngay nhé. Gần đây công việc có hơi bận, khả năng anh sẽ về muộn, em nhớ ngủ sớm trước đi nhé.”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hắn dặn dò vô cùng ấm áp khiến cô có cảm giác hạnh phúc khó tả, vì thế nhẹ nhàng đồng ý. Hôm nay hắn cũng giống như cô, trong lòng đều có cảm giác bừng sáng giống như được ánh dương chói chang rọi vào…
Mở lòng với hắn, cô như trút được một gánh nặng, cả người có cảm giác vô cùng thoải mái, cước bộ nhẹ nhàng, thể xác và tinh thần đều rực rỡ hẳn lên, tràn ngập năng lượng.
Mặc dù cô đã rất vội vàng nhưng vẫn chậm mất mười phút so với giờ đã hẹn với Chính Vũ. Khi cô đến, Chính Vũ đã sớm ngồi ngay ngắn ở vị trí gần cửa sổ.
“Chính Vũ, ngại quá, tôi đến trễ.” Cô thở hổn hển ngồi đối diện hắn, đặt chiếc máy tính xách tay ở một bên ghế.
Chính Vũ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói “Đừng lo, dù sao hôm nay tôi cũng không bận gì.”
Tay hắn lướt qua mặt bàn dường như muốn chạm vào tay cô, cô lại tinh tế tránh đi, mỉm cười thân thiện “Gần đây công việc ở khách sạn có bận không?”
Hắn rút cánh tay lại, lơ đễnh cười cười, kiên nhẫn giải thích “Tuy tôi đã tiếp quản toàn bộ sự nghiệp của gia tộc nhưng chi nhánh ở Trung Quốc cũng đã có người sớm quản lý rất tốt, vì vậy công việc cũng có thể gọi là nhàn hạ.”
Cô gật gật đầu, cúi đầu uống ly nước chanh. Không biết vì sao, không khí giữa hai người lúc này lại có chút ngượng ngùng, nhất thời cô không biết nói gì nữa cả.
Chính Vũ khuấy khuấy chén trà, cúi đầu nói “Mân Mân, tôi sẽ về hẳn Hàn Quốc, sau này chỉ thỉnh thoảng mới về Trung Quốc kiểm tra công việc ở đây.”
Nghe hắn nói như vậy, cô bỗng có cảm giác sững sờ hụt hẫng. Như vậy là cô với hắn sẽ khó có cơ hội gặp nhau sao? Một nỗi xót xa len lỏi dần trong tâm trí cô…
“Chính Vũ, vậy sau này cậu hãy thường xuyên về thăm cậu của cậu……” Cô nói được một nửa thì ngừng lại. Ý của cô là về sau hắn có về Trung Quốc chắc chắn sẽ qua thăm cậu của hắn – tức là cha của Doãn Lạc Hàn, ba nuôi của cô – mà cô lại ở biệt thự, như vậy hai người sẽ còn có thể được gặp mặt. Nhưng cô lại chợt nhớ ra, cô và Doãn Lạc Hàn bây giờ không danh không phận, cô nói như vậy tức là sao chứ…
Chính Vũ mím môi đánh giá sắc mặt của cô “Mân Mân, gần đây quả thật khí sắc của em đã tốt lên rất nhiều. Chắc chắn Lạc đối xử với em rất tốt, như vậy tôi cũng có thể an tâm.”
“Chính Vũ…” Cô áy náy nhìn Chính Vũ.
Chuyện đã đến nước này, hắn còn quan tâm cô. Như vậy càng khiến cô thêm đau đớn. Chính Vũ thật sự là một chàng trai rất tốt, chỉ tiếc cô và hắn không có duyên, cô đã phụ hắn rồi…
Thương Vũ ca…….. TT__________TT