“Thật có lỗi, vừa nãy là tôi sai rồi.” Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia, trước khi đối phương mở miệng đã đẩy cửa xe ra.
“Chờ một chút.” Đối phương nháy mắt mở miệng trước khi nàng bước ra cửa xe.
Tóc nàng hơi rối một chút, đã bị gọi là bà cô, tiểu tử này nói chuyện không tốt lắm, nàng đã được thưởng thức, hiện tại nàng lên nhầm xe, không chừng hắn còn nói nàng là ngu ngốc linh tinh đi.
Nàng cũng không để ý đến hắn, chân phải bước ra ngoài xe chuẩn bị xuống, ai ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn, giành xuống xe trước, khuôn mặt tuấn tú áp lại gần nàng, mở cửa sổ bên cạnh ra, đôi môi cong lên tạo thành nụ cười làm người ta hoa cả mắt.
“Không phải em nói đang vội sao, vẫn là nhường cho em đi.”
Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tiểu tử này thay đổi cũng quá nhanh đi.
Hai hàng lông mày thanh tú của hắn nhướng lên, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt bí ẩn, tiện đà thay nàng đóng cửa xe lại, xe chạy đi trong nháy mắt, nàng chỉ nghe thấy vài câu thoáng qua.
“Anh nói rồi… Sẽ… Gặp lại…”
****
Bốn phía vang lên tiếng ghế chạm nhau, Mân Huyên đột nhiên bừng tỉnh lại, thì ra đã tan học. Nàng lắc lắc đầu vẫn, vẫn còn choáng váng, ôm sách vở đứng lên, sáng nay uống hai viên thuốc cảm mạo, giờ vẫn còn mệt mỏi rã rời, cảm thấy buồn ngủ, hai giờ học sáng nay căn bản không nghe vào.
Buổi chiều không có tiết, nàng định đi cửa hàng bánh ngọt làm thêm, mấy ngày nay nàng liên tục xin nghỉ, giọng nói của quản lí ở đầu kia điện thoại ngày càng ác liệt.
Đã đến cuối tháng, tiền sinh hoạt tháng sau còn không có tin tức, nàng không muốn mất đi công việc này, hôm nay vô luận thế nào cũng phải cố mà đi.
Ra phòng học, nhanh chóng xuyên qua hành lang, ngoại trừ công việc hàng ngày, nàng còn làm thêm việc thành đại lí lái xe. Khách của nàng chi tiền rất phóng khoáng, trừ bỏ tiền công, còn có thể thêm chút tiền boa, mỗi tháng có khi bốn mươi phần trăm thu nhập của nàng là từ đại lí lái xe. Nhưng mà mấy vị khách kia đều là kẻ có tiền của giới thượng lưu, thông thường là Chỉ Dao giúp nàng giới thiệu…
Mấy ngày nay nàng cố tránh mặt Chỉ Dao, đại lí lái xe vì vậy mà cũng không có tin tức.
Xuống xe bus, cần đi một đoạn đường nữa mới tới cửa hàng bánh ngọt, hiện tại còn sớm, nàng quyết định phải nhồi cái bụng trống trơn trước đã. May mà phía trước có quán mì sợi, bà chủ chất phác nhiệt tình, mồi lần nàng học xong vội vã đi cửa hàng bánh ngọt làm công đều ở trong này giải quyết cơm trưa.
Lúc tính tiền bà chủ nhìn thấy trong bát còn lại một nửa, nhăn mày, “Mân Huyên, cháu ăn ít quá, có phải mì hôm nay không thể ăn? Hôm nay bác cố ý cho cháu nhiều hơn chút, cháu rất gầy…”
“Không phải, bác chủ, mì của bác rất ngon.” Mân Huyên cười cười, “Bằng không cháu cũng sẽ không mãi đến cửa hàng của bác.”
“Ha ha, cái miệng nhỏ của cháu cũng thật ngọt, ăn ngon là tốt rồi, lần sau lại đến.” Bác chủ cười đến toe toét, giúp Mân Huyên mở cửa ra.