Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 94

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

Chạy vào cửa hàng nhưng không nhìn thấy thân ảnh quản lí, Tiểu Mẫn bàn thu ngân nói với nàng quản lí đi ra ngoài ăn cơm, còn chưa trở lại cửa hàng, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi đi vào phòng thay đồ thay quần áo lao động.

Đem ba lô bỏ vào tủ đồ, nàng nhớ tới những gì viết trong phong thư kia, ngày mai chính là ngày thi viết, âm thầm hạ quyết tâm, nàng phải dùng tinh thần thoải mái cùng thành tích vĩ đại thông qua thi viết cùng phỏng vấn.

Vừa khóa tủ đồ, di động vang, tiếng chuông này trước mắt chỉ dùng cho Chỉ Dao cùng Kim Chính Vũ gọi tới, khẳng định là một trong hai người. Nàng lục túi quần trống không, thế này mới chú ý tới di động còn đặt trong ba lô, lại một lần nữa mở tủ, nhanh nhanh tiếp nghe.

Nàng còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng Chỉ Dao vui vẻ, “Mân Mân, party chúc mừng mình cùng Lạc ca ca đính hôn định vào ngày kia, ngay tại khách sạn Thịnh Trạch của Đường Thịnh, buổi tối bảy rưỡi, đến lúc đó cậu nhất định phải tới nha.”

Nàng kinh ngạc một hồi, biết chính mình không đi Chỉ Dao chắc chắn sẽ tức giận, đơn giản đồng ý, đến lúc đó lộ cái mặt một lát ở party, rồi sau đó rời đi.

Điện thoại đã ngắt, nàng vẫn nhìn chằm chằm di động lăng lăng xuất thần, không hề phòng bị khi di động bất ngờ lại vang lên một lần nữa, tiếng chuông kia thuộc về Doãn Lạc Hàn, nàng hoảng hốt trong lòng, theo bản năng lấy tay ấn ngắt.

Tiếp theo, nàng cảm thấy hối hận, kẻ sai là hắn, mà không phải nàng, nàng không cần thiết phải cảm thấy khó có thể đối mặt hắn, nói vậy hắn đã biết chyện tối hôm qua Kim Chính Vũ cứu nàng, hắn gọi đến là để khởi binh vấn tội đi.

Sự tình không phát sinh như hắn dự đoán, hắn nhất định thực phẫn nộ đi, nàng lạnh lùng cong lên khóe môi, di động để vào túi, khóa ngăn tủ, cầm khăn lau cùng cây lau đi ra phòng thay đồ.

Từ tối qua trở đi, Lăng Mân Huyên của quá khứ đã không tồn tại, hiện tại nàng cùng hắn đã ngăn cách nhau một lớp băng ngàn thước, sau này mặc kệ hắn dùng thái độ gì đối đãi với nàng, chỉ cần nàng không thèm để ý, hắn mơ tưởng có thể ảnh hưởng đến nàng nửa phần.

Thân thể đã thuộc về hắn, nhưng lòng của nàng hoàn toàn thuộc về nàng, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng phải nuôi sống chính mình, trong sự nghiệp đạt đến người khác tán thành vỗ tay, sau khi tốt nghiệp nàng quyết không vì thân phận tình nhân mà phụ thuộc vào hắn, hiện tại sẽ không, tương lai lại càng không.

****

Đi ra cửa hàng bánh ngọt, đi dạo lung tung trên đường, nhìn bộ váy công sở trên người ma nơ canh trong tủ kính, nàng nhìn nhìn chính mình, bộ váy Kim Chính Vũ đưa nàng tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không thích hợp ngày mai đi toàn soạn.

Tình huống theo nàng hiểu biết là, tạp chí kia sau khi thi viết một giờ sẽ công bố kết quả, sau đó những người được mời sẽ trực tiếp tham gia phỏng vấn, cho nên trang phục ngày mai rất quan trọng.

Lấy thẻ tín dụng khỏi ví, nhìn cửa hàng quần áo sa hoa, nàng cắn răng một cái, đẩy cánh cửa thủy tinh đi vào.

“Xin chào tiểu thư.” Một người bán hàng tươi cười đầy mặt đón nàng, “Cô cần phục vụ gì sao?”

“Tối muốn một bộ váy mặc đi phỏng vấn.”

Người bán hàng đánh giá Lăng Mân Huyên từ trên xuống dưới, lại là một nụ cười tiêu cuẩn, “Vâng, cô chờ, tôi đi lấy một số bộ hợp với cô.”

Mân Huyên chuyển động nhìn cửa hàng trang hoàng sa hoa, rất ít người bên trong, có vài cô gái đang chọn quần áo công sở, bộ dáng thoạt nhìn rất giỏi giang.

Ánh mắt của nàng nhanh chóng nhìn thấy một thân ảnh có chút quen mắt, cụ thể là ai, nàng lại nghĩ không ra. Lúc này, người bán hàng kia cầm hai bộ quần áo chỉnh tề đưa cho nàng.

“Tiểu thư, đây là quần áo mới nhập hôm qua, tổng cộng có hai bộ, một là màu đen, một là màu trắng ngà, không biết cô thích bộ nào?”

“Tôi thích…”

Tầm mắt Mân Huyên xem xét hai bộ quần áo, nàng còn chưa quyết định chọn bộ nào, lại có một giọng nói giành trước: “Tiểu thư, có thể cho tôi xem bộ màu đen kia không?”

Nàng theo tiếng nói quay đầu lại, mái tóc mềm mại như thác nước buông xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, da thịt trắng nõn non mịn, bên môi là nụ cười ngọt ngào. Khuôn mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhất thời nàng không thể phân biệt rõ bản thân có phải gặp qua đối phương hay không.

Ai ngờ cô gái kia sau khi thấy rõ mặt Mân Huyên, trong mắt phát ra một chút thần thái: “Cô là tiểu thư Lăng Mân Huyên, còn nhớ rõ tôi sao?”

“Cô là…” Nàng thật sự không nhớ ra đối phương là ai, trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt này.

Cô gái kia mỉm cười nói: “Cô không hề nhận ra cũng thực bình thường, tôi là thư kí tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, tôi là Ôn Nhược Nhàn…”

“Cô, cô là Ôn thư kí?” Mân Huyên không dám tin, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, cô gái mặc một mặc áo phông màu hồng cùng quần bò dĩ nhiên là người đeo kính đen, nói chuyện cẩn thận tỉ mỉ Ôn thư kí kia.

Ôn Nhược Nhàn nghịch ngợm thè lưỡi, “Kỳ thật cô gặp qua là khi tôi làm việc, bởi vì trước tôi, tổng tài đổi qua vô số thư kí, mỗi một người đều không đến một ngày đã bị tổng tài đuổi đi, lý do là những cô gái kia đều không có ngoại lệ nghĩ muốn chạm vào mỏ vàng, chuyện chính không làm, mỗi ngày cho rằng chính mình, sau đó cố ý đi tới đi lui trước mặt tổng tài, làm chút… À… chuyện khác người.”

Mân Huyên nghe đến đó, nháy mắt mở to hai mắt, trên mặt hiện lên vài phần xem thường, lấy ánh mắt của tên kia chọn bí thư khẳng định là xinh đẹp động lòng người, nói vậy có con gái chủ động dâng lên miệng, hắn khẳng định là tới giả không cự đi.

Nhìn hoài nghi trong mắt Mân Huyên, Ôm Nhược Nhàn vừa cười cười, “Tôi đi theo tổng tài nhiều năm như vậy, tuy rằng tổng tài đào hoa, nhưng ngài ấy kiên trì duy trì quy tắc số một, tuyệt không phát sinh tình cảm văn phòng lưu luyến, cho nên tất cả những thư kí có ý xấu đều bị tổng tài đuổi ra tập đoàn Đường Thịnh…”

“Ách, ngượng ngùng quấy rầy hai người một chút, bộ quần áo này hai người có muốn thử không?” Người bán hàng hai tay hai bộ quần áo bị bỏ quên một bên rốt cục không nhịn được phải lên tiếng ngắt lời hai người.

Mân Huyên cùng Ôn Nhược Nhàn nhìn nhau cười, nói chuyện lâu như vậy, cả hai đều có cảm giác cảm thông với nhau, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Chọn tập
Bình luận