“Sao còn chưa ngủ?” Doãn Lạc Hàn đi vào phòng ngủ, đến gần giường hôn nhẹ lên môi cô “Em đang đợi anh à?”
Cô kín đáo đặt điện thoại lên tủ đầu giường, mỉm cười không tì vết nhìn hắn “Vâng, em đang chờ anh cùng ngủ.”
“Vây đợi anh đi tắm chút đã.” Hắn cười nhẹ lại hôn chụt lên môi cô, sau đó đi về phía phòng tắm.
Nụ cười trên môi cô ngay sau khi hắn quay lưng đi liền biến mất. Hai tay cô nắm chặt… Cho dù thế nào, cô cũng yêu hắn, sẽ không vì chuyện này mà hận hắn, cô quyết định sẽ tự mình thay đổi vận mệnh của Lăng thị!
Chậm rãi xuống lầu, cô đã thấy Doãn Lương Kiến đang ngồi ngay ngắn trước bàn cơm, nghe tiếng bước chân thì bỏ tờ báo trong tay xuống, ngạc nhiên hỏi “Mân Huyên, sao con dậy sớm vậy? Lạc Hàn đâu rồi?”
“Anh ấy vẫn đang ngủ ạ. Sáng sớm không khí rất trong lành, con muốn dậy sớm một chút cho cục cưng được hít thở không khi tươi mát của buổi sớm.” Cô cười rạng rỡ, vốn định đi làm luôn, không ăn sáng, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại cúi đầu ngồi trên bàn cơm, bưng ly sữa lên nhấp một ngụm.
“Ha ha…… Con định khi nào đi khám thai? Ngày nào bố cũng mong nghe được tin về đứa cháu đích tôn này…” Doãn Lương Kiến cười lớn, mong đợi nhìn cô.
Cô đang ngậm sữa, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng Doãn Lạc Hàn ở phía sau “Bọn con định hôm nay đi khám.”
“Hôm nay?” Cô kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng, sau đó lại sợ biểu tình của mình vừa rồi quá khoa trương, vì vậy mềm nhẹ “Hàn, hôm nay mình đi khám thai sao?”
Trong lúc còn đang say ngủ, hắn bỗng cảm nhận được bên cạnh trống trải, quả nhiên mở mắt dậy đã không thấy thân thể mềm mại bên cạnh đâu nữa. Ngủ một mình… chi bằng hắn dậy cùng cô luôn.
Chỉ một phút giây không có cô ở bên, tâm trạng hắn đã đi xuống rất nhiều, cũng may một tháng trước cô đã trở thành vợ của hắn, cứ nghĩ đến việc từ nay về sau mỗi ngày đều có thể ở bên cô, đôi môi hắn lại mân lên thành nụ cười. Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh cô “Tối hôm qua anh tắm xong đi ra, em đã ngủ rồi. Anh quên không nói với em, anh và Chính Vũ đã hẹn nhau hôm nay cùng đưa em và Chỉ Dao đi khám thai rồi. Đừng lo về công việc, anh cũng bảo Giản Quân Dịch rồi, hôm nay em có thể nghỉ ngơi một ngày.”
Cô nhớ tới cuộc hẹn chiều hôm nay, không khỏi hơi nhíu mày. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Doãn Lạc Hàn biết được, nếu không khẳng định hắn sẽ nghi thần nghi quỷ, ghen tuông lung tung.
Doãn Lạc Hàn cầm dao nĩa cắt trứng ốp lết trên đĩa, đưa lên miệng, quay sang lại thấy cô đang đờ đẫn, không khỏi bật cười “Có phải lần đầu đi khám thai đâu, sao em vẫn có vẻ lo lắng vậy? Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”
“Đúng vậy, Mân Huyên, con đừng sợ, có Lạc Hàn đi cùng rồi còn sợ gì nữa? Hay để bố đi cùng hai đứa nhé!” Doãn Lương Kiến hưng phấn chen vào.
“Không cần đâu bố, Hàn đưa con đi là được rồi ạ!” Cô vội xua tay. Nghĩ đến việc cô chỉ đi khám thai mà huy động cả chồng, cả bố chồng, gặp Chỉ Dao nhất định sẽ cười cho cô thối mũi.
“Ha ha…… Như vậy cũng được, bố chờ đến ngày được bế cháu đích tôn đó!” Doãn Lương Kiến tươi cười phúc hậu, chỉ ra bên ngoài “Hai đứa cứ ăn từ từ nhé, bố ra ngoài tập thể dục cho giãn gân cốt một chút.”
Doãn Lương Kiến để lại thế giới riêng cho hai người. Doãn Lạc Hàn để ý thấy cô cứ cúi đầu không buồn ăn, liền ân cần dỗ dành cô “Sao em không ăn? Không ngon à?”
Cô lắc lắc đầu, vội đổi đề tài “Hàn, bố luôn nói “cháu đích tôn”… nhưng nhỡ đứa nhỏ là con gái thì sao?”
“Ngốc, thì ra em lo lắng chuyện này!” Doãn Lạc Hàn buông dao nĩa trong tay xuống, trân trọng nâng mặt cô lên “Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao? Cho dù là con trai hay con gái, anh cũng đều rất hạnh phúc!”
“Nhưng còn bố… tập đoàn Đường Thịnh lớn như vậy… không thể không có cháu trai nối dõi……”
Lời của cô còn chưa nói hết, hắn đã nhẹ nhàng như dứt khoát che miệng cô lại, gương mặt vừa có sự tức giận lại có sự buồn cười “Em nghĩ sinh con là để kế thừa sản nghiệp thôi à? Mà kể cả như vậy, biết đâu sinh con gái lại giống như em, cho dù là trong công việc hay đời sống cá nhân đều tuyệt vời, không kém cỏi đàn ông chút nào… Nếu em sinh con gái, anh nghĩ nhất định sẽ rất giống em, vì thế anh sẽ càng thêm yêu thương nó… Cho nên, con trai hay con gái đối với anh đều đáng yêu như nhau, em hiểu chưa?”
“Hàn……” Cô không khỏi xúc động. Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, quả thực là cô đã lo lắng quá nhiều rồi.
Hắn cười cười liếc mắt về phía bàn ăn “Tiểu thư, xin hỏi giờ cô đã có thể ăn bữa sáng được chưa?”
“Vâng, đương nhiên là được rồi ạ.” Cô gật lấy gật để, cười vui vẻ ăn sáng, phút chốc cảm thấy tràn đầy sinh lực, bữa sáng cũng vì thế mà trở nên rất ngon miệng.
Hai người vui vẻ ăn sáng xong, vừa đi ra đến phòng khách thì nghe tiếng xe ô tô, sau đó là tiếng gọi lớn của Chỉ Dao “Mân Mân, Mân Mân, cậu xong chưa? Bọn mình cùng đến bệnh viện nào!”
Không đợi Mân Huyên đáp lời, Chính Vũ đã cản Chỉ Dao “Nào, Giản Chỉ Dao, sao em hấp tấp như vậy hả? Có nhớ sáng nay trước khi ra ngoài đã hứa với anh thế nào không? Bây giờ em là phụ nữ có thai, phải đi từ tốn, nhẹ nhàng thôi, biết không? Cứ thế này có ngày anh cũng lên cơn đau tim vì em mất.”
Chỉ Dao đang đi như chạy vội dừng lại, cười cười nịnh nọt xun xoe bên cạnh Chính Vũ đang tức giận, làm nũng nói “Thôi mà, Chính Vũ, em không thế nữa, em hứa! Vừa rồi cũng là do em nhất thời kích động thôi, chúng ta không được đi tuần trăng mật cùng nhau, lâu lắm rồi em không gặp Mân Mân, nên …..”