Chậm rãi đi đến tạp chí xã, vừa kịp thời gian, nàng không khỏi cảm thấy thoải mái.
Kỉ Tích Vân nhìn nàng khập khiễng đi vào văn phòng, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng “Mân Huyên, sao cô lại thế này, cô có khỏe không?”
Mân Huyên cười lắc lắc đầu “Tích Vân, tôi không sao.”
Nghe Kỉ Tích Vân nói, văn phòng rất nhiều đồng sự ngẩng đầu lên, mọi người thân thiết hỏi han nàng.
“Mân Huyên, làm sao vậy?”
“Dường như là chân bị thương……”
“Có cần phải đi viện kiểm tra không……..”
“Đúng đó, nên đi kiểm tra cho chắc, nhỡ may bị làm sao còn kịp thời phát hiện………………….”
“Cám ơn mọi người quan tâm, tôi chỉ là tối hôm qua về nhà đi không cẩn thận bị ngã, bị thương một chút thôi.” Mân Huyên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía đồng sự “Tôi không sao, mọi người làm việc đi.”
“Mân Huyên, tôi có thuốc giảm đau đây, cô uống đi, một chút sẽ đỡ ngay.” Lúc này lại có đồng sự đưa thuốc cho nàng, nàng cười nhận.
Mọi người thấy vậy, lặng lẽ đều ngồi trở về, văn phòng lại bắt đầu công việc lu bù lên.
“Mân Huyên, cô cứ ngồi đó, tôi đi lấy cho cô cốc nước.” Tích Vân đỡ nàng ngồi vào ghế, lại mang cho nàng cốc nước, nhìn nàng uống thuốc xong mới thôi.
Mân Huyên đem cái cốc đặt lên bàn, vỗ nhẹ vào tay Tích Vân “Cám ơn cô, Tích Vân, tôi không sao, cô làm việc đi.”
“Được, có việc gì cứ gọi tôi.” Tích Vân về chỗ, còn lo lắng dặn dò.
Nàng nhìn đồng hồ, trên bàn điện thoại nội tuyến vang, là Phùng Tĩnh Như, nàng vội vàng đẩy ghế đứng lên.
Bên vách, Kỉ Tích Vân đứng dậy, nhòm sang bên Mân Huyên, vẻ mặt lo lắng “Mân Huyên, có cần tôi đỡ cô vào không?”
“Không cần, vừa rồi tôi còn tự đi được tới tạp chí xã, bây giờ đi có một đoạn có đáng gì đâu.” Nàng khoát tay, đi hướng văn phòng Phùng Tĩnh Như.
Nàng đẩy cửa vào, có chút chật vật, lại cắn răng cố gắng.
Ngồi trước bàn làm việc, Phùng Tĩnh Như chỉ vào chiếc ghế đối diện “Đừng cử động mạnh, Mân Huyên, chân cô bị thương, đừng đứng, ngồi đi.”
Nàng quay đầu nhìn cửa chớp mở ra, chắc là Phùng Tĩnh Như đã thấy được, vì thế chậm rãi ngồi vào ghế trên “Cám ơn Phùng tiểu thư.”
Phùng Tĩnh Như chuyên chú nhìn nàng, đột nhiên nói một câu,“Mân Huyên, cô biết không? Cô thực làm cho tôi bội phục.”
Mân Huyên hơi hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý tứ Phùng Tĩnh Như, cũng không tùy tiện mở miệng.
“Ha ha…… Đừng lo, ý tôi là nói, cô có thể cùng đồng sự hoà mình, điểm ấy làm tôi rất bội phục.” Phùng Tĩnh Như đặt chiếc bút trong tay xuống bàn, trong mắt có chút tươi cười “Phải biết rằng, tôi ở đây công tác đã vài năm, cũng không được như cô, thân thể không thoải mái lại có đồng sự chạy tới đưa thuốc, quan tâm hỏi han.”
“Phùng tiểu thư, cô đừng nói như vậy.” Mân Huyên có chút thẹn thùng “Có thể…… Có thể là bọn họ nghe phong thanh biết tôi sắp trở thành Phó Chủ biên……”
“Không, cô nhầm rồi, nếu bọn họ ôm loại tâm tính này, bọn họ sẽ chỉ biết sợ cô, hoặc là nói vài lời khách sáo, chứ sẽ không nhiệt tình, hỏi han ân cần……”
Phùng Tĩnh Như nói đúng, khi nãy đồng sự không giống như là giả vờ, bọn họ thật sự quan tâm nàng, nghĩ vậy nàng thoải mái nở nụ cười, nhất thời, một cảm giác ấm áp truyền khắp cơ thể.
“Mân Huyên, bắt đầu từ mai là hai ngày nghỉ.” Phùng Tĩnh Như nhìn lịch, trên mặt nhợt nhạt tươi cười “Cô hãy chuẩn bị tốt tâm lý, lệnh của bên nhân sự sắp xuống, nơi này sẽ trở thành phòng làm việc của cô.”
“Phùng tiểu thư……” Mân Huyên có chút bất an, đến bây giờ nàng còn có chút không tin đây là sự thật.
“Mân Huyên, cô phải tự tin lên! Phải tin rằng mình có thể làm được chứ.” Phùng Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay xoa xoa bụng, mỉm cười hạnh phúc “Tôi sắp làm mẹ rồi, thật sự không còn tâm tình làm việc nữa. Cô hãy cố gắng làm thật tốt, như vậy sau này tôi cũng được mang tiếng thơm là người đã tiến cử cô……”
“Phùng tiểu thư, cám ơn cô trong suốt thời gian qua đã kiên nhẫn chỉ bảo hướng dẫn tôi, tôi sẽ rất nhớ cô……. Và cả cục cưng trong bụng cô nữa.”
Mân Huyên cũng không khỏi tươi cười, trong lòng thật hâm mộ người sắp làm mẹ, sẽ từng ngày từng ngày cùng người mình yêu thương ngóng trông con yêu ra đời…..
Ra khỏi văn phòng của Phùng Tĩnh Như, nàng chậm rãi trở về bàn làm việc, kinh ngạc ngồi vào ghế, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn, từ khi gia đình xảy ra biến cố đến giờ, nàng luôn một mình sống suốt mười mấy năm, mỗi khi gặp chuyện buồn đều một mình chịu đựng, âm thầm khóc, âm thầm đau…….
Hiện tại nhìn Phùng Tĩnh Như hạnh phúc như vậy, nàng chợt nhận ra một người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ cũng sẽ có lúc rất yếu đuối……… Nàng cũng cần một bờ vai để dựa vào, để trong lúc mệt mỏi nhất sẽ được tiếp thêm năng lượng…….. nhưng chủ nhân của bờ vai ấy rốt cục là ai?
Trước mắt bất chợt hiện lên gương mặt tuấn tú của Doãn Lạc Hàn…. không, không thể là hắn, ở bên hắn, nàng không thể quên đi quá khứ hắn đã từng tra tấn nàng, không thể quên đi hắn đã từng đưa nàng vào bẫy, đem nàng cho người khác đạp hư, nàng không thể quên………… nàng không thể yêu hắn, nàng cùng hắn vĩnh viễn không có khả năng!
Tới giờ ăn trưa, Tích Vân thấy nàng không tiện đi lại liền gọi hai suất cơm tới, hai người ngồi trước bàn làm việc cùng ăn cơm.