Năm tháng sau ——–
Còn mấy ngày nữa là đến ngày sinh dự tính, Mân Huyên luôn ở trong trạng thái thả lỏng, mỗi ngày ngoài ăn ngủ ra thì chỉ làm những hoạt động giải trí nhẹ nhàng như đọc sách, đi dạo, chờ đợi cục cưng ra đời.
Ngược lại với cô, Doãn Lạc Hàn ở trong tình trạng vô cùng căng thẳng, công ty cũng không đến, mọi việc đều giao cho Quý Dương, một ngày hai mươi tư giờ đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là đang rất lo lắng.
Ngày sinh dự tính của Chỉ Dao chậm hơn cô một tháng, biết cô đang cận kề ngày sinh nên vợ chồng Chỉ Dao cũng thường xuyên tới Doãn trạch chơi với cô.
Lúc này cô và Chỉ Dao đang ngồi trên sofa vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn táo, còn Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ ngồi trên bàn trà, ai cũng chăm chăm cẩn trọng nhìn hai người phụ nữ đang bụng mang dạ chửa.
Thấy Doãn Lạc Hàn cứ nhíu mày nhìn Mân Huyên, Chỉ Dao bật cười “Mân Mân, cậu có biết Lạc ca ca như vậy, trong y học gọi là bệnh gì không?”
“Gọi là gì?” Mân Huyên cắn miếng táo, không quá để ý đến chuyện này.
Chỉ Dao nghĩ ngợi một hồi, sau đó à lên một tiếng “Bệnh tâm lý của đàn ông khi phụ nữ trong giai đoạn tiền sản đó.”
Mân Huyên ngừng cắn táo, quay sang tròn mắt nhìn Chỉ Dao “Là sao? Sao cậu biết?”
Chỉ Dao đắc ý vì đã khiến Mân Huyên chú ý “Mình đọc trong sách đó… Cậu biết không, Chính Vũ cũng giống y như Lạc ca ca vậy, lúc nào cũng trong tình trạng lo lắng, cứ vài phút lại hỏi mình có đói không, có mệt không, có lạnh không, có muốn ngủ không……”
“Đúng! Đúng rồi, Hàn cũng vậy đó!” Mân Huyên gật đầu đồng tình như điên “Vậy trong sách nói thế nào về bệnh này? Có cách chữa không?”
“Để mình nhớ xem nào…” Chỉ Dao đảo mắt một vòng “Trong sách nói… nguyên nhân là do họ khát khao được làm bố quá, nhưng lại chưa chuẩn bị kĩ tâm lý để làm bố… Ừm… còn cách khắc phục…”
Mân Huyên cười tiếp lời của Chỉ Dao “Tóm lại là do bọn họ lo lắng quá nên tự tạo áp lực cho mình, nếu muốn giải quyết việc này, cần vợ chồng đối thoại nhiều hơn, cũng phải chuẩn bị kĩ tư tưởng chào đón đứa trẻ ra đời, cả việc tương lai không phải hoàn toàn là màu hồng mà còn rất nhiều khó khăn, gánh nặng nghĩa vụ nuôi con khôn lớn…”
“Mân Mân, cậu nói chuẩn luôn!” Đến lượt Chỉ Dao tròn mắt nhìn Mân Huyên “Sao cậu biết?”
“Mình chợt nhớ ra hôm qua mình cũng đã đọc…” Mân Huyên chỉ vào quyển sách dày trên bàn “Thật ra mình nghĩ Hàn và Chính Vũ cũng chưa đến mức mắc bệnh đó đâu, chỉ là họ có hơi lo lắng quá mức, thậm chí lo hơn cả phụ nữ chúng mình!”
“Đúng đó!” Chỉ Dao cắn một miếng táo, bật cười.
“Hai người nói gì vậy?” Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ liên tục đánh mắt về phía Mân Huyên và Chỉ Dao, cuối cùng thấy họ cười thích thú như vậy thì không nén nổi tò mò, cả hai cùng tiến lại ngồi bên cạnh vợ của mình.
Mân Huyên và Chỉ Dao nháy mắt với nhau, sau đó càng bật cười lớn hơn, khiến cho hai người đàn ông càng thêm mờ mịt “Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Nói đến bọn anh phải không?”
“Không nói về hai người, bọn em đang nói về người bị mắc bệnh tâm lý của đàn ông khi phụ nữ trong giai đoạn tiền sản.” Chỉ Dao chớp mắt vài cái, cười lớn đặt hột táo vào trong hộp rác.
Mân Huyên ôm bụng, đã cười đến mức không ra hơi “Phải, phải!……”
Hai người đàn ông rốt cuộc cũng hiểu ra vợ của họ đang nói gì. Cả hai bật cười nhìn vợ mình, vừa có vẻ yêu chiều, vừa có vẻ bất đắc dĩ. Ai bảo hai cô là trân bảo trong lòng họ chứ…
Vài ngày sau —-
Mân Huyên đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng gọi dịu dàng và những cái lắc vai nhè nhẹ “Huyên, tỉnh dậy đi em……”
“Mấy giờ rồi ạ?” Cô xoa đôi mắt đang díp lại, ngáp một cái thật to, ngơ ngác nhìn Doãn Lạc Hàn đã quần áo chỉnh tề “Hàn, sao anh dậy sớm vậy? Không phải là 8 giờ sao?”
“Đã 5 giờ 40 phút rồi.” Hắn hôn nhẹ lên môi cô, vuốt gọn những sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai, sau đó đỡ cô dậy “Em yêu, dậy thôi em… Tuy nói là 8 giờ, nhưng mình phải đi sớm một chút. Anh không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc. Hai mẹ con nhất định phải khỏe mạnh, mẹ tròn con vuông.”
“Vâng, em dậy đây.” Cô bật cười vì sự chu đáo quá mức của hắn. Hôm nay chính là ngày sinh dự tính của cô. Suốt ngày hôm qua hắn cứ đi ra đi vào thu dọn đồ đạc, đứng ngồi không yên, đến ngay cả bố nóng lòng mong cháu đích tôn ra đời như vậy còn phải công nhận là hắn đã lo lắng thái quá rồi!
Cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh, hắn đã bước tới bế bổng cô lên. Mấy ngày gần đây hắn đều bế cô xuống lầu vì lo cô đi không cẩn thận có thể bị ngã.
“Được rồi, bỏ em xuống đi!” Hắn vừa đặt chân xuống phòng khách, cô đã biểu tình. Hắn cẩn thận đặt cô xuống, sau đó đỡ cô vào trong nhà ăn. Ở đó, Doãn Lương Kiến đã ngồi sẵn trên bàn đợi hai người họ.
“Mân Huyên à, sao dậy sớm thế con? Nhất định là do Lạc Hàn gọi con phải không? Haizz thằng bé này, cứ hay lo xa như vậy……”
Nói xong, Doãn Lương Kiến quay sang Doãn Lạc Hàn khẽ chau mày. Mân Huyên mỉm cười rạng rỡ cứu nguy cho đức ông chồng của mình “Không sao đâu ạ! Hàn lần đầu làm bố, khó tránh lo lắng quá mức… Thật ra con cũng rất vui, như vậy chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến con và đứa bé ạ….”
“Ha ha…… Tí nữa bố sẽ đi cùng hai đứa đến bệnh viện, chờ cháu đích tôn ra đời! Xảo Kì trên trời có mắt nhất định cũng sẽ rất mừng……”
Doãn Lương Kiến nói đến đây thì mắt đã long lanh ngấn lệ. Mân Huyên nhìn sang Doãn Lạc Hàn, chỉ thấy hắn đã rút một tờ giấy mềm đưa cho bố “Bố, hôm nay là ngày vui, nhất định mẹ cũng đang mỉm cười, bố không cần như vậy….”
“Phải, phải vui chứ, phải vui chứ!” Doãn Lương Kiến lau nước mắt, cố nở nụ cười “Lẽ ra hôm qua chị con về rồi đấy, nhưng vì thời tiết xấu nên chuyến bay hoãn lại. Nó nói nhất định hôm nay phải về bằng được, bố cho nó địa chỉ bệnh viện rồi, nếu nó về muộn có thể đến thẳng bệnh viện luôn.”