Xe thể thao vừa mới bắt đầu lăn bánh, Chỉ Dao đã níu tay Doãn Lạc Hàn, vui vẻ đến mức gương mặt cũng nổi một tầng hồng hồng “Lạc ca ca, Lạc ca ca, hôm trước em nhìn thấy một chiếc váy cưới đẹp lắm lắm lắm, do một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế đó, em muốn mặc chiếc đó trong lễ kết hôn của bọn mình, có được không anh?”
“Ừm…… Chỉ Dao, chuyện này em quyết định là được.” Doãn Lạc Hàn căn bản không để ý đến chuyện này, toàn bộ tâm tư hắn vẫn dồn hết cho người ngồi phía sau mà hắn đang quan sát trên kính chiếu hậu.
“Vậy do em quyết định nha.” Chỉ Dao vui vẻ cười tươi như hoa “Lạc ca ca, em biết anh thích mặc âu phục màu đen, hôm trước em thấy một bộ âu phục đẹp lắm nha, đảm bảo anh mặc vào sẽ rất đẹp trai, phong độ……”
Nàng cúi đầu, im lặng ngồi đằng sau, cố gắng biến mình thành người vô hình. Trước mặt Chỉ Dao, hắn không thể làm gì nàng, cho nên trước mắt nàng vẫn là an toàn.
Nhưng dù nàng không muốn, câu chuyện của Chỉ Dao và Doãn Lạc Hàn vẫn lọt vào tai nàng, ngực từng đợt hít thở không thông khó chịu, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang bên ngoài. Có lẽ do trời quá nắng nóng nên nàng mới tức ngực như vậy, vừa mới vào đầu tháng 5 thôi mà sao nàng đã cảm thấy cái nóng khó chịu oi ả đến như vậy chứ…..
Nàng tự lý giải những cảm giác cổ quái trong lòng mình như vậy. Chỉ Dao vẫn còn đang hưng phấn nhắc đến chuyện hôn lễ, nàng vô tình nhìn lên, thấy ngay hắn sâu thẳm đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng trong kính chiếu hậu.
Tim của nàng bất chợt đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng cuống quít chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm xuống đầu gối. Tại sao hắn lại đưa Chỉ Dao đi thi? Nàng đã chạy trốn hắn như vậy, hắn khẳng định sẽ cảm thấy rất tức giận, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng….
Nàng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, không đến một phút đồng hồ, một tin nhắn đã được gửi đi.
Sau một lúc lâu, xe thể thao tiến vào trường học, nàng theo như thường lệ chia tay Chỉ Dao tiến tới dãy nhà nàng thi, mới vừa đi được bảy, tám bước đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ sau lưng vọng lên “Anh ở bên ngoài chờ em……”
Lưng nàng bỗng cứng ngắc, cảm giác được một ánh mắt sắc bén từ phía sau đang phóng lại phía nàng, nàng nắm chặt tay, cố gắng tiến vào khu vực thi nhanh nhất có thể. Nàng sẽ không lại rơi vào lòng bàn tay hắn……
Nhìn thân hình cao gầy biến mất, hắn không khỏi cười khẽ. Hắn đoán không sai, quả nhiên hôm nay đã bắt được người con gái chạy trốn một ngày hai đêm của hắn…
Hắn ngồi vào xe thể thao, thấy chói chang quá liền kéo kính xe lên, mở điều hòa, đợi tiểu nha đầu của hắn thi xong ngồi vào trong xe đã mát rồi, nhất định sẽ cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, di động vang lên, hắn quét ánh mắt qua màn hình. Là Quý Dương, không cần nhấc máy hắn cũng đã biết tiểu tử này khẳng định là đã về rồi.
“Lạc, tôi về rồi, cậu đang ở đâu vậy? Ôn thư kí nói mấy ngày nay chuyện công ty cậu đều để hết sang một bên, tôi vừa đến đã phải giải quyết một đống công việc giúp cậu. Xú tiểu tử, cậu rốt cục đang ở đâu hả?”
Microphone vang lên tiếng nói tức giận của Quý Dương. Hắn chắc hẳn đang bù đầu với công việc. Doãn Lạc Hàn bật cười, xảo trá nói “Cậu còn chưa hết thời gian công tác đã trốn về, coi như tôi phạt cậu, phải xử lý công chuyện một chút là đúng rồi.”
“Lạc, sao giọng cậu kì lạ vậy, đang vui đó sao?” Quý Dương thanh âm toát ra vài phần nghi hoặc “Ôn thư kí nói mấy ngày qua việc gì cậu cũng không chịu làm, cứ nhốt mình một mình trong phòng làm việc……”
“Đó là chuyện của mấy hôm trước, thôi nhé, tôi còn đang có việc quan trọng phải làm.” Hắn cúi đầu cười khẽ, khép lại điện thoại di động.
Hắn nhìn đồng hồ, còn hơn hai giờ nữa nàng mới thi xong. Hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng mọi kế hoạch, đợi nàng và Chỉ Dao thi xong, hắn nhất định sẽ đem nàng về. Hắn sẽ nói cho nàng biết, chỉ cần nàng trở lại bên hắn, hắn có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của nàng. Biết nàng trong lòng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Chỉ Dao, hắn sẽ giải quyết hôn sự bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn không sợ phải nghe bố mẹ Chỉ Dao chỉ trích, không sợ lão nhân kia nổi trận lôi đình, cũng không sợ những áp lực dư luận. Chỉ cần có thể ở bên nàng, bất kể là chuyện gì hắn cũng đều nguyện ý.
Bài thi đầu tiên rất nhanh đã xong, bài thi thứ hai vừa mới phát xuống, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để làm. Có lẽ là ông trời giúp cho nàng thuận buồm xuôi gió, nàng chỉ tốn một nửa thời gian làm bài đã làm xong bài thi.
Nàng vội vàng nộp bài, nhanh chóng ra khỏi trường thi, liều mạng chạy như điên, theo đường vòng chạy ra cửa phía Tây.
“Mân Mân!” Chính Vũ ló mặt ra từ trong xe thể thao vẫy nàng. Nàng vội vàng chạy tới.
“Chính Vũ, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.” Nàng mở cửa xe, nhìn Chính Vũ cảm kích nói. Nếu không phải muốn trốn tránh tên ma quỷ kia, nàng cũng không muốn làm phiền Chính Vũ.
“Mân Mân, em không cần khách khí. Về sau nếu anh ta còn tiếp tục quấn quít lấy em, em cứ nói cho tôi biết. Hôm trước tôi đã cảnh cáo anh ta, từ nay về sau tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa.”
Gương mặt soái khí hiện lên thần sắc tức giận, nàng túm tay hắn “Chính Vũ, cậu không cần như vậy, hai người dù sao cũng là……”
“Mân Mân, không nói về anh ta nữa được không?” Chính Vũ phát động động cơ ô tô, trong ánh mắt hiện lên vài phần buồn bực. Chính Vũ vẫn thích nàng, lại biết Doãn Lạc Hàn_người anh em tốt của hắn trói buộc nàng như vậy, hắn trong lòng đương nhiên rất tức giận và đau khổ.
Nàng cắn môi, cúi đầu, nghe được Chính Vũ thở dài một chút, cầm tay nàng “Xin lỗi, tôi không khống chế được mình.”
Nàng lắc lắc đầu cười khổ “Chính Vũ, cậu đáng lẽ không nên trở về, cậu về Hàn Quốc đi, quên tôi đi, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, tôi không đáng……”