Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 344

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

nguồn: cindycandy218.wordpress.com

Edit: Havi

Beta: CeCe

“Tôi không muốn nghe lý do nào hết!” Nghiêu Ca cất giọng the thé yểu điệu ngắt lời cô, rồi lườm Tơ Liễu Nhi một cái “Đừng nói linh tinh nữa, cô có thể đi được rồi đấy!”

Người này sao có thể vô lý như thế chứ, không thèm nghe lý do đã đòi khai trừ người ngay?! Mân Huyên tức giận đang muốn tranh cãi thêm thì cửa hậu trường bất chợt bật mở, Từ Bang bước vào, đưa mắt nhìn một cái đã thấy cô liền vội vàng đi đến.

Nghiêu Ca vừa thấy Từ Bang ánh mắt liền sáng ngời, nhiệt tình săn đón “Ôi, không phải là Từ trợ lý đó sao? Có phải Tổng tài kêu anh tới để xem xét hay không? Anh yên tâm đi, tất cả mọi việc tôi sẽ lo được hết, xin khẳng định buổi ra mắt sản phẩm mới hôm nay nhất định sẽ hết sức thành công!”

Từ Bang vội bước sang một bên tránh vòng tay hắn đang dang ra, nghe Nghiêu Ca khoa trương xong, chỉ vô cảm đáp lời “ Tôi không phải tới tìm anh.”

Sắc mặt Nghiêu Ca nhất thời đỏ rần lên rồi lại tái đi. Mân Huyên mím môi cười trộm… Từ Bang đi đến trước mặt cô “Tổng tài đang tìm cô, mời cô trở lại phía khán đài.”

Nhìn Từ Bang, rồi lại nghĩ đến vừa rồi Tơ Liễu Nhi nói đến Công ty người mẫu Chí Thụy trực thuộc tập đoàn Đường Thịnh, đột nhiên cô nhanh nhẹn hẳn lên, kéo Từ Bang qua một góc rồi đem sự tình vừa xảy ra kể cho anh ta nghe.

Nghe xong lời kể của cô, Từ Bang hạ giọng đồng ý không chút do dự “Đây là việc nhỏ thôi, tôi sẽ giúp cô xử lý, cô mau ra khán đài đi.”

Thấy cô và Từ Bang đứng nói chuyện với nhau có vẻ thân thiết, hơn nữa Từ Bang và Mân Huyên còn nhắc tới “Tổng tài”, Nghiêu Ca và Tơ Liễu Nhi cùng ngạc nhiên nhìn bọn họ.

“Làm phiền anh rồi, Từ trợ lý!” Có Từ Bang chắc chắn cam đoan, cô như trút được gánh nặng, đưa ánh mắt tạm biệt Tơ Liễu Nhi rồi nhẹ nhàng quay người bước ra cửa.

Lúc bước ra khỏi hậu trường, cô vẫn nghe thấy giọng Từ Bang nói với Nghiêu Ca “Sự tình là thế này, cô trợ lý của anh bị cô ấy đụng ngã, quần áo rơi xuống đất, phải kiểm tra lại quần áo nên có chậm trễ một chút. Chuyện này không phải lỗi của cô trợ lý kia, cho nên anh biết phải làm gì rồi đấy!”

“Từ trợ lý, ý của anh là…?”

“Còn muốn tôi phải nói rõ ra hay sao? Người đụng vào cô trợ lý của anh là phu nhân tổng tài đó…”

Từ Bang ném ra cái tin động trời làm cái giọng the thé khó nghe kia vang lên ngay lập tức “Hả? Thì ra cô ấy là phu nhân tổng tài sao? Tôi biết rồi… Tơ Liễu Nhi, chuyện đã xong, cô vẫn là trợ lý của tôi…”

Xem ra chuyện của Tơ Liễu Nhi đã giải quyết xong, cô bất đắc dĩ thở dài. Điều cô không ngờ tới chính là Từ Bang lại bịa đặt ra cái thân phận đó về cô để hù dọa Nghiêu Ca…

Cô trở lại khán đài, ngồi vào chỗ cũ, thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Nhược Nhàn. Ôn Nhược Nhàn nắm cánh tay cô “Mân Huyên, cô trở lại rồi, cô vào hậu trường làm gì mà lâu vậy?”

Mân Huyên thè lưỡi, vội vàng xoa dịu nỗi lo lắng của Ôn Nhược Nhàn “Không có gì, tôi chỉ muốn đi dạo một vòng ở phía sau, thỏa mãn chút hiếu kỳ thôi mà.”

Trên sân khấu, những người mẫu vẫn đang giới thiệu sản phẩm mới, cảm thấy tầm mắt nóng rực đang nhìn cô, cô liếc nhanh về phía hắn một cái. Chợt nghĩ đến bốn chữ “Phu nhân tổng tài” mà Từ Bang nhắc đến, hai má cô bỗng đỏ bừng.

Hơn bốn mươi phút sau, chương trình cuối cùng cũng kết thúc. Ôn Nhược Nhàn dẫn cô đi ra theo một lối cửa nhỏ, theo bản năng cô xoay người tìm bóng dáng Doãn Lạc Hàn. Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một luồng ánh sáng lóe lên như ánh đèn huỳnh quang. Cô cảnh giác quay đầu tìm kiếm xung quanh nhưng cũng chỉ nhìn thấy đoàn khách quý cùng các phóng viên đang lục tục đi ra khỏi hội trường chứ không có gì khác thường.

“Đi lối này, tổng tài đang ở trong xe chờ cô.” Ôn Nhược Nhàn đi phía trước, không chú ý tới tiếu tiết này, dẫn cô xuyên qua hành lang khách sạn, rất nhanh đã ra đến cửa khách sạn, một chiếc Lamborghini dài ngoằng đã im lìm đậu sẵn ở chỗ này. Từ Bang đứng sẵn một bên mở cửa sau cho cô.

Cảm thấy Từ Bang đối với cô dường như ngày càng cung kính, lại nhớ tới cụm từ xưng hô quái dị kia, hai má cô lại một trận đỏ bừng, cuống quýt chui đầu vào xe.

Đóng cửa xe, Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn đều không lên xe, chiếc Lamborghini từ từ lăn bánh. Một chiếc xe hơi màu đen ở phía sau cũng chầm chậm đi theo.

Cô buồn buồn tựa đầu vào thành ghế. Hơi thở quen thuộc đột nhiên tới gần, Doãn Lạc Hàn một tay nắm bàn tay cô đang đặt phía dưới, tay kia vuốt nhẹ má cô “Huyên, sao mặt em lại nóng thế này? Em bị sốt à?”

“Không sao đâu, em vẫn khỏe mà, có lẽ do trong hội trường nóng quá!” Cô xấu hổ cắn nhẹ môi, chui vào lòng hắn tựa như con nai nhỏ đang sợ hãi, cố che giấu khuôn mặt phiến hồng. Sao cô có thể nói cho hắn cô đỏ mặt là vì cái danh xưng không thực tế kia chứ!

Thấy cô chủ động thể hiện sự yêu thương nhung nhớ, trong lòng hắn rất sung sướng, ấm áp hôn trán cô “Em có mệt không? Có buồn ngủ không?”

“Không, tối qua em ngủ rất ngon rồi mà!” Cô trả lời, chợt nhớ khuôn mặt mình vẫn còn lớp trang điểm, nếu tựa sát vào hắn sẽ để lại vết trên bộ âu phục thời thượng của hắn, vì thế vội vàng thẳng người dậy ngồi bên cạnh hắn, lại bị hắn ôm.

Đôi mắt hắn nheo lại, ánh mắt nóng rực đăm đăm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười rồi hôn nhẹ lên mắt cô, hào phóng tán thưởng “Hôm nay em của anh rất đẹp!”

Lấy hai tay xoa mặt, cô bất mãn than thở “Vậy ý anh là bình thường không trang điểm trông em rất khó coi hả?”

Biểu hiện của cô làm hắn buồn cười, đôi môi mỏng gợi lên đường cong “Đương nhiên không phải vậy, anh chỉ đang nói sự thật thôi mà, em lúc không trang điểm và em hiện tại đều xinh đẹp như nhau, chỉ cần là em anh đều thích, như vậy được không?” *Havi: Anh chàng nịnh giỏi thật ý! 🙂 *

Cô chu môi, trừng mắt nhìn hắn, thình lình thốt ra một câu “Vì Chu Hiếu Linh à? Có phải hôm nay anh nhìn thấy cô ấy trên đường nên rầu rĩ không vui phải không? Có phải anh và cô ấy đã từng…….. cho nên bây giờ anh luyến tiếc, không thể quên được cô ấy?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, tối đen như mực, đôi mắt sắc lẻm và hơi thở nguy hiểm “Sao em lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ em vẫn hoài nghi rằng anh có người con gái khác ở bên ngoài sao?”

Cô đột nhiên ý thức được câu nói của chính mình thật vô lý, đương nhiên cô biết hắn đối với mình thế nào chứ….. bèn ngập ngừng kéo tay áo hắn “Hàn, em xin lỗi, em lỡ lời rồi… chỉ là… em thấy anh nhìn người khác nên trong lòng thấy không thoải mái…”

Chọn tập
Bình luận