Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Lâm Hạo Ngôn đương nhiên không có ý kiến gì, còn quản lý Tất và mấy trợ thủ vây quanh cùng nhau nhỏ giọng bàn bạc.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Quy tắc bất thành văn của mỗi cuộc họp là mọi người đều phải để điện thoại ở chế độ im lặng, đó được xem như là sự tôn trọng đối phương. Mọi người đều quay mặt nhìn nhau, là ai bất lịch sự như vậy?
Quản lý Tất xấu hổ ho khan một tiếng, đỏ mặt cầm di động đứng lên “Xin lỗi mọi người, tôi đi nghe điện thoại. Lăng tiểu thư nói rất đúng, chúng ta tạm nghỉ 10 đi!”
Tiếng chuông di động lại vang lên, quản lý Tất nói xong câu đó thì vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Cô buông bút trong tay xuống, quay sang nói nhỏ với Lâm Hạo Ngôn “Xã trưởng, tôi đi toilet một chút.”
Vừa đi ra khỏi phòng họp đầy mùi thuốc súng, cô vỗ vỗ ngực thở sâu một cái. Không biết vì sao cô cứ luôn có cảm giác bụng khó chịu, hơn nữa đầu cũng choáng váng. Có lẽ là lần đầu tham dự một buổi đàm phán quan trọng như thế này nên cô đã quá lo lắng rồi…
Cô xoa xoa bụng, đi về phía trước, xong mới chợt nhớ ra mình quên chưa hỏi vị trí toilet, hơn nữa hành lang cũng không có một bóng người, căn bản là không có người để cho cô hỏi.
Cô đành phải đi bừa về phía trước, đi suốt mấy tầng đều không thấy bóng dáng ai cả. Theo cô nhớ, quản lý Tất đã giới thiệu tầng mà cô đang đứng lúc này là một tầng độc lập chỉ chứa một phòng họp, hoàn toàn cách ly với bên ngoài, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, chuyên dành cho những buổi đàm phán quan trọng của tập đoàn.
Mắt cô lóe sáng. Nếu phòng họp đã tiện nghi như vậy hẳn phải có toilet! Vì vậy cô hăm hở nhìn quanh, nhưng ngoài mấy chậu cây cảnh ra thì chẳng thấy cái toilet nào cả.
Cô lại rầu rĩ quay trở về thang máy, nhưng sau đó lập tức vui mừng khi nhìn thấy một người đang chạy ở phía cách cô không xa. Cô vội chạy theo, ai ngờ khi cô đã đến gần người đó, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì đối phương đột nhiên xoay người, đẩy cửa phòng họp đi vào.
Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cô sờ sờ cái mũi, chán nản đang chuẩn bị quay người đi thì cửa lại bất ngờ mở ra, một dáng người cao lớn quen thuộc bước ra. Cô rơi vào trong một đôi mắt sâu thẳm thâm thúy. Sao lại có thể tình cờ như vậy?
Hắn nhướn mày, từ trong đáy mắt cũng ánh lên vài tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Mặt cô được thể đỏ ửng lên, không biết nên nói cái gì. Giây tiếp theo, cửa phòng họp sau lưng hắn lại mở ra, vài người lục tục đi ra. Hắn cắm hai tay vào trong túi quần, đứng tránh ra một chút cho mọi người ra ngoài.
Vài ánh mắt tò mò đã phóng về phía cô và Doãn Lạc Hàn. Nghĩ đến hình chụp của cô và hắn trên mặt báo, cô cuống quít cúi đầu, sợ bị người ta nhận ra. Lúc này cô không còn nghĩ gì đến việc tìm toilet nữa, cuống cuồng chạy về phía phòng đàm phán của mình.
“Tổng tài!” Từ Bang ôm văn kiện trong tay đi ra khỏi phòng họp, đến bên cạnh Doãn Lạc Hàn nói “Hai mươi phút sau, ngài sẽ có một cuộc……”
Nhìn thấy Doãn Lạc Hàn giơ tay lên, Từ Bang lập tức ngừng nói, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một người đang vội vàng chạy về phía thang máy, trông có vài điểm quen mắt.
“Điều tra xem sao hôm nay cô ấy lại ở đây.” Đôi môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra sự thích thú.
Trở lại chỗ ngồi, cô chỉ cảm thấy ngực đập thình thịch như sắp bung ra ngoài. Một lát sau bình tĩnh lại, nghĩ lại chuyện lúc nãy, cô không khỏi thấy hành vi của mình có chút khôi hài. Đây là nơi cô đến công tác đàng hoàng, không phải cô lén lút gì cả, cho dù có gặp hắn thì cũng đâu có gì phải kích động như vậy chứ!
Công tư rõ ràng, cho dù hắn có đến tận đây đàm phán cùng bọn họ, cô cũng sẽ ung dung ứng đối, bởi cô đường đường là Chủ biên của tòa soạn Thuần Mỹ cơ mà. Cô tự tin nghĩ vậy.
Phút chốc cửa phòng họp mở ra, rất nhiều tiếng bước chân người đi vào. Cô không để ý, nhưng nghe Lâm Hạo Ngôn bên cạnh bỗng buột miệng bằng giọng sững sờ “Sao anh ta lại đến đây?”
Cô theo bản năng ngẩng đầu. Một thân ảnh cao lớn đi giữa đoàn người mới tới ung dung ngồi xuống vị trí đối diện cô, còn quản lý Tất ngồi bên cạnh hắn cười nịnh nọt, nhỏ giọng báo cáo tiến trình của cuộc họp.
Doãn Lạc Hàn gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, quản lý Tất lập tức cúi đầu giới thiệu “Tổng giám đốc tập đoàn của chúng tôi muốn trực tiếp đến đàm phán với các vị về việc thuê quảng cáo ở tạp chí Thuần Mỹ của các vị.”
Sao hắn lại đến? Mân Huyên, Lâm Hạo Ngôn và trưởng phòng quảng cáo cùng nhìn sang nhau.
Trong lòng Mân Huyên lúc này vô cùng phức tạp, bởi cô không ngờ suy nghĩ “đầy thách thức” của mình khi nãy lại trở thành sự thật. Cô nhìn trộm Doãn Lạc Hàn, nhưng hắn thì từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô lấy một cái, tựa hồ như hoàn toàn không quen biết cô, coi cô chỉ như những trợ thủ bên cạnh.
Cô có chút tức giận, nhưng sau đó cố lấy lại bình tĩnh. Công ra công, tư ra tư, bây giờ cô đang là người đại diện của tòa soạn, nhất định phải cố gắng đàm phán để lấy được nhiều tiền quảng cáo nhất!
Lâm Hạo Ngôn ngẩng đầu, đang định lên tiếng, nhưng còn chưa nói được tiếng nào thì giọng nói của người đối diện đã cất lên “Tôi đã nghe quản lý Tất báo cáo qua, các vị đề nghị tiền quảng cáo ba năm là 260 vạn đúng không?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Doãn.” Lâm Hạo Ngôn gật đầu “Chúng tôi đã họp với nhau từ trước, nhất trí cho rằng 260 vạn là cái giá hợp lý, không thể thấp hơn, mà bên anh đưa ra giá 180 vạn thì thật sự là chúng tôi không thể chấp nhận được.”
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, Doãn Lạc Hàn mỉm cười như có như không, nói “Theo tôi được biết, các vị nhận quảng cáo cho công ty trước đây với chi phí là 3 năm 147 vạn 3 ngàn, mà bây giờ các vị lại đưa ra cái giá 260 vạn, gần như là gấp đôi. Như vậy không phải bất công với L&K quá sao?”
Lâm Hạo Ngôn há hốc miệng nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời. Đây là chuyện cơ mật bên trong tòa soạn, toàn bộ tòa soạn cao thấp chỉ có không quá 5 người biết, mà hắn…