“Huhu…. Em rất đáng ghét phải không? ……… Hàn, em hứa, không, em thề… sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu……” Cô nghẹn ngào không thôi, vùi đầu vào trong lòng hắn mà khóc, cảm giác áy náy và xấu hổ trào dâng…
“Anh hiểu mà… Không sao… Đừng khóc nữa em… Anh tin bà xã của anh mà.” Hắn cười nhẹ dịu dàng dỗ dành cô, bàn tay đều đặn đập nhè nhẹ vào lưng cô, tất cả đều trái ngược hoàn toàn với nụ cười gian xảo trên môi hắn.
Tối hôm qua sau khi nghe cô nói chuyện Lăng thị, hắn đã hơi chột dạ. Mấy tháng trước hắn có giao cho thủ hạ đối phó với Lăng thị, là bởi lần đó Ngải Phù dám tát cô, mà Lăng Chính Đào lại thờ ơ lạnh nhạt. Sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng quên mất chuyện này, không ngờ thủ hạ của hắn vẫn còn “thực hiện mệnh lệnh”, mãi đến tối hôm qua hắn gọi điện hỏi mới biết được chân tướng mọi chuyện.
Nói đúng ra, sự suy thoái của Lăng thị lúc này chủ yếu là do hắn nhúng tay, vì vậy hắn giải quyết, vực Lăng thị lên cũng là điều nên làm, nhưng nhìn người con gái đang rúc trong lòng hắn lúc này, hắn “đành” phải quên chuyện đó đi, coi như không liên quan đến mình. Như vậy có thể khiến cô càng thêm yêu và tin tưởng hắn, không phải rất tốt hay sao?
Ban đêm không khí rất dễ chịu, khiến con người ta có cảm giác thư thái khó tả. Cô ngồi bên ban công, vừa thưởng thức ly trà nóng, vừa hưởng thụ sự dễ chịu của thiên nhiên. Xoa xoa bụng, cô chợt mỉm cười khi nghĩ đến chỉ 4 tháng nữa thôi, kết tinh tình yêu giữa cô và Doãn Lạc Hàn sẽ ra đời…
Doãn Lạc Hàn đã sớm chuẩn bị hết tất cả, từ phòng cho em bé, đến quần áo, đồ chơi, thậm chí ngay cả bệnh viện hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi, đúng là chỉ chờ ngày cô lên bàn đẻ. Bố nuôi, không, phải gọi là bố chồng của cô, ngày nào ông cũng nhìn cô đầy hạnh phúc và chờ mong, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “đợi ngày cục cưng ra đời”!
Thời kì khó khăn của Lăng thị rốt cục cũng qua nhờ sự giúp đỡ của Doãn Lạc Hàn. Mọi việc thật quá mỹ mãn đối với cô… Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mỉm cười quá đỗi ngọt ngào. Cô thật may mắn khi có người chồng như Doãn Lạc Hàn! Sau mười mấy năm cô đơn một mình xoay sở để sinh tồn, cuối cùng cô cũng đã có một bờ vai vững chắc để dựa vào mỗi khi mệt mỏi, đã có một đôi tay ấm áp luôn mở sẵn chờ cô nhào vào…
“Em lại nghĩ gì vậy?” Một đôi tay mạnh mẽ kéo cô sát lại người phía sau. Mùi thơm tho tươi mát của cơ thể mới tắm xong cùng với tiếng nói khàn khàn thổi bên tai khiến cô như bị tê dại.
“Không… không có gì.” Cô nhận ra mình đang bối rối, vội lấp liếm “Anh tắm xong rồi à? Để em vào tắm…”
Cô định đứng lên nhưng vai đã bị tay hắn nhẹ nhàng ấn trở lại chỗ ngồi.
“Sao phải vội như vậy? Mình nói chuyện chút đã, sau đó… cùng làm một số việc…” Hắn ái muội nói nhỏ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó kéo cô vào trong lòng, khiến má cô dán vào lồng ngực vững chãi ấm nóng của hắn.
“Đừng…” Cô nuốt nước miếng, đương nhiên hiểu ý hắn, lắc đầu như trống bỏi “Em không có chuyện gì để nói cả… để em đi tắm đi, mai em còn phải đi làm sớm…”
“Anh tắm giúp em!” Hắn dường như đang vui, nháy mắt đã nhấc bổng cô lên, đi vào trong phòng ngủ.
“Không cần, em tự……” Lời của cô còn chưa nói hết đã bị đôi môi hắn ngăn lại. Đôi môi ấm nóng trượt lên vành tai mẫn cảm của cô, cắn nhè nhẹ khiến cô phát run, cơ thể cứ thế mà dần nóng lên.
“Huyên, muốn anh yêu em không?” Giọng nói khàn khàn trầm đục thì thào bên tai cô, đồng thời đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Cô đang mê muội trong những cảm giác thăng hoa và riêng tư, lúc này hầu như không ý thức được gì cả, chỉ mềm nhũn trong lòng hắn, để mặc hắn tung hoành.
“Nói đi, nói cho anh biết, em muốn anh yêu em không?” Môi hắn trêu đùa môi cô, như có như không, đôi mắt đầy ma lực lại chăm chú nhìn cô, khiến cô như lạc trong lưới tình của hắn.
Mỗi tế bào trong cơ thể cô dường như đều đang kêu gào: Cô cần hắn, cô muốn hắn yêu cô, nhưng đồng thời lại có một tiếng nói vang lên trong đầu cô: thẩn thể của cô lúc nào không cho phép làm như vậy…
Khóa kéo váy sau lưng cô từ lúc nào đã bị kéo xuống. Bàn tay hắn nghịch ngợm trêu đùa trên da thịt cô, mê mẩn trước bầu ngực mềm mại của cô, lại vuốt ve cơ thể cô.
Cô gom tất cả sự thanh tỉnh mà mình có thể có được vào lúc này, cố nói một câu, tuy không rõ lời nhưng vẫn có thể nghe ra được “Hàn… cục cưng…”
“Anh sẽ cẩn thận, để anh yêu em, được không?” Hắn vùi đầu vào ngực cô, vừa dịu dàng, vừa mê luyến.
Hơi thở của hắn càng lúc càng nóng, vật dưới hạ bộ cũng đang cọ vào đùi cô, nhưng hắn vẫn cực lực kiềm chế để nghe cô trả lời. Vài giọt mồ hôi rơi từ trên trán hắn xuống, đọng lại trên da cô, tỏa sáng như những hạt ngọc trai…
Dục vọng như con sóng to nổi lên nhấn chìm tất cả. Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ hắn, giọng nói ướt át mà đầy sức mê hoặc “Hàn, yêu em đi… yêu em đi… em muốn anh yêu em!”
Hắn thở nhẹ, sau đó chuyển động tiến vào cơ thể mềm mại của cô. Cô vẫn như vậy, quyến rũ và kích thích hắn đến không tưởng, khiến hắn không thể khống chế được bản thân, liên tục thì thầm “Huyên, em là của anh, vĩnh viễn là của anh!”