“Tôi muốn để cho thư kí Ôn đi lấy giúp tôi có thể chứ?” Mân Huyên đã sớm chọn người, nhớ lại lần đó ở cửa hàng quần áo cao cấp lần đầu tiên gặp Ôn Nhược Nhàn mà dường như đã quen từ lâu, cô ấy mặc quần áo bình thường mà có vẻ vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái tự nhiên, hoàn toàn không giống với một thư kí Ôn đeo chiếc kính đen rất to, mặc trang phục công sở chững chạc khi làm việc. Không hiểu sao nàng lại ỷ lại cô ấy, tuyệt không cần Doãn Lạc Hàn phái Từ Bang kia đi đâu.
Doãn Lạc Hàn hơi nhíu nhíu mày, xem là đồng ý với đề nghị của nàng.
“Lạc.” Quý Dương đột nhiên thân thiết ôm lấy Doãn Lạc Hàn, tiếng nói hàm chứa vẻ hưng phấn.
Doãn Lạc Hàn giật mình nổi da gà khắp cả người, vội vàng lắc mình né tránh cánh tay Quý Dương, “Có chuyện thì nói đi, không cần ôm ôm ấp ấp.”
Doãn Lạc Hàn bước ra phòng bệnh, cũng đóng cửa lại, hắn lấy điện thoại cầm tay ra ấn nút gọi, lúc này Quý Dương lại xán vào, Doãn Lạc Hàn trốn như trốn ôn dịch, cách Quý Dương ra một khoảng xa.
“Quý Dương, cậu lại phát bệnh mê gái hả, tôi biết cậu có ý với thư kí Ôn, nhưng cậu có thể biểu hiện bình thường một chút được không?”
Quý Dương khoanh tay, nói rất đương nhiên, “Gặp được người con gái mình thích thì cần gì phải giả vờ giả vịt cho mệt ra, thật là, tiểu tử thối, cậu cho là thằng đàn ông nào cũng giống cậu chắc, đối mặt với người phụ nữ mình thích còn không biết nắm chặt lấy, đợi cho đến lúc mất đi, cậu sẽ biết…”
Doãn Lạc Hàn trừng mắt nhìn Quý Dương một cái, uy hiếp nói: “Có người không muốn đi cùng thư kí Ôn có phải không?”
Hai tay Quý Dương chắp thành hình chữ thập, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Đi, đi chứ, tôi đương nhiên muốn đi.”
“Thực không thể hiểu được cậu, lúc trước không phải còn nói hùng hồn lắm, không thể cùng viên chức trong công ty phát sinh tình cảm lưu luyến văn phòng sao?” Doãn Lạc Hàn một mặt oán giận tên bạn thân, một mặt cúi đầu, gọi đến điện thoại của Ôn Nhược Nhàn.
Bên tai nhanh chóng truyền đến một giọng nói thanh thúy, “Tổng tài, ngài tìm tôi?”
Doãn Lạc Hàn thu lại vẻ thoải mái trên khuôn mặt, tiếng nói vẫn duy trì lạnh lùng, “Thư kí Ôn, hai mươi phút sau cô đến dưới lầu công ty chờ, một lúc nữa Quý Dương sẽ đi đón cô.”
Đầu bên kia điện thoại chợt vang lên tiếng hút không khí không lớn không nhỏ, sau đó lại truyền đến thanh âm lo sợ bất an, “Tổng tài, tôi có thể hỏi một chút, muốn tôi làm chuyện gì sao? Sao mà phó tổng tài, không phải, là tổng giám đốc, sao mà ngài ấy cũng phải….”
Quý Dương là phó tổng tài, nhưng cũng là tổng giám đốc công ty trang điểm L&K rất nổi tiếng, mọi người quen gọi hắn là tổng giám đốc, mà không phải phó tổng tài.
“Cứ như vậy, đến lúc đó Qúy Dương sẽ nói cho cô.” Doãn Lạc Hàn hoàn toàn không tiết lộ chút tin tức nào, lập tức cúp điện thoại.
Quý Dương nghiêng tai dán lên di động của Doãn Lạc Hàn nghe được cả đoạn đối thoại, vẻ thú vị trên mặt chỉ có tăng chứ không có giảm, “Kế tiếp sẽ là một cuộc gặp mặt thú vị, không phải sao?”
Cùng lắm chỉ là một cuộc gặp mặt mà thôi, thế mà có thể làm cho Quý Dương quen thói ong bướm cười thành như vậy được. Mấy người sa vào tình yêu đều ngu ngốc như vậy sao?
Doãn Lạc Hàn ra vẻ không chịu nổi, đẩy mạnh Qúy Dương, “Đừng ngây ngô cười mãi thế, nhanh nhanh đi làm chuyện quan trọng đi.”
“Tuân lệnh, Doãn đại tổng tài.” Cánh tay của Quý Dương giơ lên trước trán, sau đó xoay người đi đến thang máy cách đó không xa.
Doãn Lạc Hàn lại nhớ ra gì đó, bước vài bước tiến lên, lấy ra tờ giấy ghi chép trong túi quần, đưa đi qua, “Đây là địa chỉ, ngày đó đi vội vàng quá không có lấy chìa khóa, tí nữa cậu nhớ rõ tìm người mở khóa, rồi đổi lại một bộ khóa có tính năng tốt.”
“Không thành vấn đề.” Quý Dương gật đầu thật mạnh, nhìn cửa thang máy mở ra, hắn vội vàng bước vào, lại bị Doãn Lạc Hàn đột nhiên kéo lại, hắn thấp giọng nói bên tai Quý Dương, “Đến lúc đó cậu đem chìa khóa mới đưa cho cô ấy, nhưng phải nhớ rõ âm thầm giữ lại cho tôi một chiếc khác đấy.”
Quý Dương kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó nở một nụ cười xấu xa, “Đã biết, tôi đi đây.”
Thang máy vừa nãy đã bị bỏ lỡ, lúc này vừa vặn có một bên thang máy khác cũng mở ra, Quý Dương lắc mình chạy vào, ấn nút, thang máy chậm rãi đi xuống.
Hắn nhanh chóng lái xe đến đỗ dưới lầu tập đoàn Đường Thịnh, cũng không nhìn thấy thân ảnh kia đâu, hắn ôm lấy tay lái, nhìn đồng hồ lẳng lặng đi qua ba phút, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh vội vàng đi ra.
Ôn Nhược Nhàn chạy chậm lại đây, đẩy gọng kính đen, đứng cạnh xe thể thao, cung kính kêu một tiếng, “Tổng giám đốc.”
Quý Dương đảm nhiệm chức vụ phó tổng tài đồng thời cũng giữ chức tổng giám đốc thương hiệu L&K do tập đoàn Đường Thịnh sáng lập, hai chức vụ quan trọng làm cho địa vị của hắn trong tập đoàn Đường Thịnh gần như ngang bằng tổng tài.
Hắn là bạn thân nhiều năm với tổng tài, mấy chuyện phong lưu lãng mạn của hai người cũng liên tiếp không ngừng, thường xuyên thay phiên nhau lên đầu đề các báo giải trí hoặc là khuôn mặt trang bìa các tạp chí, từng nghe nói rất nhiều chuyện quan hệ riêng tư của bọn họ nhưng chưa từng xảy ra chuyện yêu đương lưu luyến trong văn phòng, bởi vậy toàn bộ nữ viên chức trong tập đoàn vừa yêu lại vừa hận bọn họ.
Nhưng, không biết vì sao, từ lần trước nàng vô ý va vào với tổng giám đốc trong thang máy, làm cho kính mắt của mình rơi xuống đất, nàng liền phát hiện hắn có chút không bình thường, không, không phải là có chút, mà là bất bình thường rất lớn.
Hắn luôn cố ý gây khó dễ cho nàng, hoặc là cố ý bới bèo ra bọ tìm lỗi của nàng trong công việc, vì thế nàng hoài nghi, hay là lần đó nàng xô vào hắn rồi, còn bận bịu … tìm kính mắt, quên mất không nói xin lỗi hắn, thế nên hắn vẫn canh cánh trong lòng cho đến bây giờ?
Hừ, thật là gã đàn ông có lòng dạ còn nhỏ mọn hơn lỗ kim.
Hơn nữa nàng ghét nhất mấy tên đàn ông sát gái, cho nên cảm giác chán ghét Quý Dương càng thêm sâu sắc, cũng may chính mình là thư kí của Doãn tổng tài, tuy hắn là phó tổng tài kiêm tổng giám đốc, nhưng hắn cũng không thể quản lí nàng, càng chưa nói tới xuất hiện cùng nhau.
Lần này nàng hoàn toàn không đoán trước được tổng tài lại đột nhiên gọi điện thoại đến, hơn nữa còn muốn chính mình cùng vị tổng giám đốc lòng dạ hẹp hòi này cùng đi, rốt cuộc là làm cái gì thế chứ? Thực không muốn cùng một chỗ với người kia, nàng bất mãn nghĩ.
Ngay khi nàng còn ngây người, Quý Dương đã đẩy cửa xuống xe, khuôn mặt bất cần đời đã sớm không còn ý cười, buông mi mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn vào nàng, “Thân là thư kí của tổng tài, quan niệm về thời gian của cô cũng thật kém cỏi, đến muộn tận ba phút.”