Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 250: Kịp thời cứu nguy

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

“Ngải Phù……” Mân Huyên bất đắc dĩ không còn biết nói gì, nghe những lời Ngải Phù nói toàn thân đã cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Ngải Phù cười mỉa mai, giơ máy ảnh trong tay thị uy. “ Lăng Mân Huyên, tôi vẫn nói câu đó, chị đi khuyên Thiếu Đằng làm hòa với tôi, sau đó bảo anh ấy kết hôn với tôi, ngoài ra chị còn phải quỳ xuống xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người, bù lại cho lần trước đã làm tôi mất mặt, như vậy tôi sẽ không tiết lộ những bức ảnh này.”

“Ngải Phù, em hà tất phải làm như vậy …” Mân Huyên giơ tay lên bất lực, nàng hiện giờ không lo lắng việc này bị người khác biết, dù sao việc gì đến sẽ đến, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng Ngải Phù hiện giờ trở nên như vậy thật sự khiến người ta khó hiểu, giống như người thần kinh bất thường trong phim, điên loạn vô cùng.

Thấy Mân Huyên không nói gì, Ngải Phù càng dương dương tự đắc “Lăng Mân Huyên, chị đã nghe rõ rồi đó, nếu chị không làm theo lời tôi, ngày mai tôi sẽ dán đầy những bức hình này lên phòng lớn dưới lầu, để cho ai đi qua cũng đều biết chị là con hồ ly tinh chuyên môn đi mồi chài vị hôn phu của người khác.”

“Ngải Phù, em bức bách chị như vậy, có phải là muốn tập đoàn Lôi Thị…?”

“Không sai, tôi là vì muốn kết hôn cùng Thiếu Đằng. Lăng Mân Huyên, tôi nói cho chị biết, nếu như không do chị phá hoại thì tôi và Thiếu Đằng tốt nghiệp xong là có thể kết hôn rồi, đều là vì chị, Lăng Mân Huyên, chị đã làm hỏng chuyện của tôi, chị làm cho tôi không được làm phu nhân trong xã hội thượng lưu…”

Giọng nói Ngải Phù có phần khản đặc. Ngải Phù vung tay, chạy đến, ấn vào vai Mân Huyên “ Chị phải xin lỗi tôi, chị phải quỳ xuống hối hận, cầu xin tôi tha thứ…”

Mân Huyên bị Ngải Phù đột nhiên chạy đến lôi kéo, toàn thân lắc lư không ngừng, nàng phải cố gắng chống lại lực từ tay Ngải Phù, toàn bộ trọng tâm cơ thể dồn vào đôi chân đang đi giày cao gót, chỉ nghe thấy tiếng xương răng rắc, cơn đau nhức truyền đến từ mắt cá chân, hỏng rồi, chân nàng dường như đã bị gãy mất rồi.

“ Đau quá…” nàng kêu lên, cúi đầu nhìn xuống chỗ mắt cá chân.

Không ngờ Ngải Phù lại càng điên cuồng, cô ta bắt đầu dùng chân đá vào đầu gối nàng, miệng không ngừng nó: “Chị cướp Thiếu Đằng của tôi, chị làm cho tôi không được làm phu nhân trong xã hội thượng lưu, chị phải xin lỗi tôi …quỳ xuống, chị quỳ xuống cho tôi…”

“Đau quá, Ngải Phù, em đừng như vậy, em đá chị đau quá…” Mân Huyên cố hết sức tránh những cú đá bằng chân đi giày cao gót của Ngải Phù.

Nhưng Ngải Phù không để ý đến, hai tay nắm lấy tóc nàng, lắc lắc như điên. “ Quỳ xuống, tôi bảo chị quỳ xuống xin lỗi, chị nghe rõ chưa…xin lỗi, xin lỗi tôi đi…”

Đầu gối bị đôi giày cao gót nặng nề đá vào, nàng cắn răng không chịu quỳ, qua một hồi, không kiên trì nổi nữa, đầu gối tê buốt vì bị đá, dường như đã mất cảm giác rồi.

Đầu tóc cũng bị Ngải Phù bứt phát đau, nàng cố giằng tay Ngải Phù muốn thoát ra, tóc càng bị nắm chặt hơn, nàng thật không thể kiên trì thêm được nữa, như vậy cũng tốt, đây coi như là sự trừng phạt của Chỉ Dao và Chính Vũ sau khi biết chân tướng sự việc đi, trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn chút.

“ Chết tiệt! Cô đang làm cái gì thế kia?”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nghiến răng bên cạnh, tóc không còn cảm giác bị bứt đau nữa, đầu gối cũng không còn bị đá thêm cú nào, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình dáng cao to xuất hiện trước mắt, Ngải Phù đã bị đẩy ra, lùi cách nàng vài bước, xấu hổ ngơ ngác ngồi trên nền đất.

Đầu gối không còn cảm giác gì, lại thêm gót chân đau nhức, nàng toàn thân run lẩy bẩy như sắp ngã xuống đất, hắn bước nhanh đến, đỡ nàng lên.

“Em sao vậy? Em vẫn ổn chứ?” Hắn cúi mắt nhìn nàng, gương mặt anh tuấn tràn ngập lo lắng.

Nàng cụp mắt, cắn răng không nói gì, đây không phải đều là do hắn hại hay sao, nếu không phải là hắn bức nàng lén lút ở cùng nhau thì cũng sẽ không xảy ra chuyện Ngải Phù chụp ảnh đe dọa nàng như ngày hôm nay.

“Ha ha ha…Doãn Lạc Hàn, cuối cùng anh cũng xuất hiện…” Ngải Phù bất chấp bộ quần áo hàng hiệu bị bám bụi, nhanh chóng đứng bật dậy, ngửa cổ cười lớn, đắc ý dương máy ảnh trong tay lên “Biết cái gì trong này không? Đó là bằng chứng anh và chị ta vụng trộm với nhau, anh nghĩ xem nếu như nó rơi vào tay vị hôn thê và em họ anh …”

“Cô đang uy hiếp tôi?” Doãn Lạc Hàn cười lạnh một tiếng “ Nói ra điều kiện của cô đi, cô muốn gì?”

Nghe thấy câu này, Ngải Phù cho rằng mình đã uy hiếp thành công, hai mắt phát ra vô vàn tia hi vọng “ Em muốn anh ly hôn với Chỉ Dao, cưới em Lăng Ngải Phù làm vợ.”

Trong giây lát, Mân Huyên không khỏi kinh ngạc, Ngải Phù đúng là điên rồi, cô ấy đưa ra điều kiện này thật không thể tưởng tượng nổi, cô ấy không hiểu Doãn Lạc Hàn, hắn ghét bị uy hiếp, nhất là bị uy hiếp bởi phụ nữ.

Doãn Lạc Hàn rung nhẹ 2 làn môi mỏng, cười mỉa mai như nghe được chuyện trời vuông đất tròn “Vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Đường Thịnh? Lăng Ngải Phù, cô dám nghĩ đến sao?”

Ngải Phù hất lọn tóc xoăn, chớp mắt cười “Doãn Lạc Hàn, anh nhìn em xem, em xinh đẹp hơn Chỉ Dao, dáng người cũng đẹp, về gia thế thì lại càng tốt hơn Lăng Mân Huyên này không biết bao nhiêu lần, anh cưới em chỉ có điểm tốt, không có điểm xấu. Chỉ cần anh cưới em, cũng là liên minh thương nghiệp, em đảm bảo sau kết hôn cho dù anh có phong lưu ở bên ngoài ra sao, cho dù anh có bao nhiêu phụ nữ…”

Mân Huyên mở to mắt. Những lời này của Ngải Phù quả thực ấu trĩ không bình thường, như nàng biết về Doãn Lạc Hàn, hắn chắc chắn sẽ không vì việc mấy tấm hình này mà giải trừ hôn ước với Chỉ Dao, lại còn cưới Ngải Phù. Nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ Ngải Phù, không biết nàng có cảm nhận sai không, nàng cảm thấy thần kinh của Ngải Phù có vấn đề.

Doãn Lạc Hàn giơ tay ra hướng về phía Ngải Phù, giọng điệu như không thể kiên nhẫn thêm được nữa “Đưa máy ảnh cho tôi”

“Không được, anh còn chưa nói sẽ cưới em.” Ngải Phù giấu máy ảnh ra sau lưng như chơi trò con nít “ Em biết anh muốn làm gì, anh muốn xóa hết mấy tấm hình trong máy ảnh đúng không? Mới không làm cho anh…”

“Tôi nói rồi, đưa máy ảnh cho tôi.” Doãn Lạc Hàn muốn tiến lên trước giật lấy máy ảnh, lại nhìn Mân Huyên trong lòng, đầu gối và mắt cá chân của nàng đã sưng lên rõ rệt, trong lòng tê tái, hắn không chịu được hét lên “Chết tiệt, ai cho phép cô đánh cô ấy thành ra như vậy? Là lão hồ ly Lăng Chính Đào phải không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky