Edit by CeCe
Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com
Nghe Trịnh Trác nói vậy, người đầu tiên hiện ra trong đầu cô là Doãn Lạc Hàn. Cô cúi đầu cười khổ một tiếng. Vốn tưởng rằng Trác tra ra được điều gì, không ngờ cũng chỉ là chuyện mà cô đã sớm biết…
Trịnh Trác không để ý vẻ mặt của cô, hai tay cắm vào trong túi quần “Người của anh báo về gần đây cô ta rất hay liên lạc với Lăng Chính Đào.”
“Anh nói là chú của em ư?” Cô không thể tin được, đứng bật dậy. Sao chú lại có thể lui tới với Chu Hiếu Linh được? Bọn họ rõ ràng là chẳng có bất kì quan hệ gì cả…
Trịnh Trác gật đầu “Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi chuyện đều là do lão ta giở trò.”
“Không thể nào! Sao chú lại muốn hại em? Chú không có lý do gì để làm như vậy cả.” Cô vẫn không tin, quả quyết lắc đầu. Cho dù chú đối với cô rất lãnh đạm nhưng cô không nghĩ chú lại có thể nhẫn tâm hại chính đứa cháu ruột của mình.
“Anh vẫn chưa tìm ra lý do vì sao ông ta lại làm như vậy, nhưng anh đang nghiêng về một giả thuyết… Anh đang cho người điều tra chuyện của lão già đó với cha em ngày xưa.” Trịnh Trác khoanh hai tay trước ngực, giọng nói trầm ấm chắc chắn “Người của anh vẫn luôn theo dõi sát sao Chu Hiếu Linh. Cứ hai ngày cô ta lại gặp chú của em tại quán cà phê 101 đằng sau tòa soạn. Nếu em không tin, tan tầm hôm nay em thử ra xem. Họ thường ngồi ở góc phía bắc của quán, 5 rưỡi chiều.”
Trịnh Trác nói xong, di động trong túi hắn vang lên. Hắn đi đến góc, thấp giọng nói chuyện điện thoại. Còn cô nhẩm lại thời gian và địa điểm mà hắn đã nói. Nếu không thấy tận mắt, cô sẽ không tin chú lại âm thầm hãm hại cô.
“Mân Mân, anh có việc đi trước đây. Ngày mai em cứ yên tâm đi Luân Đôn, tạm thời không cần lo gì cả. Anh đã cho người theo dõi bọn họ 24/24 rồi.” Nghe điện thoại xong, Trịnh Trác dặn dò cô, sau đó vẫy tay chào, vội vàng ra khỏi văn phòng.
Cô từ từ ngồi xuống ghế. Ngây ngốc nửa ngày, đến khi cô định thần lại đã đến giờ tan tầm. Cô dọn đồ, khóa cửa ban công.
Văn phòng vẫn còn nhiều đồng nghiệp chưa vội về. Đảo mắt qua chỗ Kỉ Tích Vân, Mân Huyên thấy cô ấy đang ngồi nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp nữ nữa, cô đi tới định nói với Kỉ Tích Vân vài câu, lại nghe thấy bọn họ đang bàn luận rất sôi nổi về chuyện trang điểm.
“Nhìn kem nền BB của L&K này……”
“Nhắc đến L&K mới nhớ, tôi nghe nói doanh số bán hàng của sản phẩm mới lần này không được tốt như những lần trước……”
“Thật á? Tôi đang định chờ đến cuối tháng có lương sẽ đi mua một lọ về dùng thử, nghe cô nói vậy, xem ra phải cân nhắc lại rồi……”
“Mỹ phẩm của L&K dùng thích lắm mà… Lọ kem dưỡng da ở nhà của tôi cũng là hàng L&K đó, các cô xem mất hết nếp nhăn rồi này…. son của L&K cũng mềm môi, lên màu đẹp cực…. Chẳng lẽ sản phẩm mới lại…..”
“Tại sao nhỉ? Mà lần ra mắt sản phẩm mới này bên L&K còn không có người phát ngôn cơ… Mọi lần đều có một ngôi sao giới thiệu sản phẩm mà. Hay là kinh tế đang khủng hoảng, L&K làm ăn không tốt?”
“Chắc không phải đâu. L&K thuộc tập đoàn Đường Thịnh mà. Gì chứ Đường Thịnh thì có bao giờ thua lỗ đâu! Tôi nghĩ có khi đây chính là một sách lược kinh doanh của bọn họ……”
“Có thể không? Đến bây giờ cũng vẫn chưa thấy họ có thêm động tĩnh nào nữa…”
Vài ngày trước, ngay trước ngày L&K cho xuất xưởng sản phẩm mới, báo chí đã đưa tin ầm ầm. Mân Huyên lên mặt báo với hình ảnh một cô gái may mắn được dùng thử kem BB. Khi ấy mọi người hỏi, cô chỉ nói mình may mắn được mời lên thử, đồng nghiệp cũng chỉ ồ lên vài câu, sau đó cũng không hỏi gì nhiều nữa.
Đúng lúc này, Tích Vân quay đầu thấy Mân Huyên “A, Mân Huyên, cô đến đúng lúc lắm. Chúng tôi đang nói về sản phẩm mới của L&K này, cô dùng rồi thì nói cho chúng tôi biết đi, kem BB đó thế nào?”
“Đúng vậy, mau cho chúng tôi biết đi……” Vài nữ đồng nghiệp vội vàng thúc giục .
“À… cũng được lắm…… Thấy da mặt mềm mịn hẳn, mà cũng không có cảm giác bị bít lỗ chân lông như những loại mỹ phẩm khác nữa…… Nghe nói nó có bốn tác dụng lớn cơ mà, trị nám, dưỡng da, chống nắng, xóa mờ nếp nhăn gì gì đó……” Cô không hiểu biết nhiều về mỹ phẩm nên cũng không biết phải nói thế nào, chỉ nói được qua loa vài câu về cảm nhận hôm đó…
“Thế mới đúng chứ! Tôi vẫn tin dùng hàng của L&K……”
“Hôm nào mua về thử xem……”
“Được rồi, về thôi mấy bà……”
Mọi người bắt đầu lục tục thu dọn đồ. Tích Vân mỉm cười khoác tay Mân Huyên “Về đi!”
“Ừ.” Mân Huyên trả lời, xoay người nhìn vị trí của Chu Hiếu Linh. Bàn làm việc trống trơn, cô ta đã về rồi.
Nhìn đồng hồ, chỉ còn bảy phút nữa là đến 5 rưỡi, cô vội nói với Kỉ Tích Vân rằng cô có việc, đáp thang máy xuống trước. Đến khi cô ra đến quán cafe kia đã là 5h35.
Không gian quán café này rất kín đáo, cũng không đông người. Mỗi bàn đều cách nhau một khoảng khá xa, có lẽ là cố ý thiết kế để khách có không gian riêng, thuận lợi cho những việc cần sự kín đáo. Cô theo vị trí Trịnh Trác nói, nhìn về phía bắc, đồng tử lập tức phóng đại.
Quả nhiên chú và Chu Hiếu Linh đang ngồi đó, thầm thầm thì thì cái gì rất đáng ngờ. Sợ bị bọn họ phát hiện, cô vội núp vào một chỗ.
Cô ấn ngực, cố giữ cho hơi thở ổn định. Trịnh Trác nói không sai, chỉ là cô vẫn không thể hiểu tại sao chú lại thông đồng với Chu Hiếu Linh? Chú làm như vậy thì được cái gì?
Đột nhiên di động trong túi rung lên. Cô nhìn tên là Doãn Lạc Hàn, ngẫm lại đằng nào cũng không thể nghe được họ nói gì, vì thế quyết định chạy ra ngoài nghe điện.
“Xe của anh đang ở sau lưng em.” Hắn thong thả nói. Cô quay đầu lại, quả nhiên cách cô khoảng 20m đang bệ vệ một chiếc Lamborghini.
“Sao anh biết em ở đây?” Cô chui vào xe, đóng cửa xe lại, ngạc nhiên hỏi hắn.
Doãn Lạc Hàn cũng không giấu diếm “Anh đợi em trước tòa soạn, lại thấy em vọt ra chạy tới đây nên đi theo.”