Cha nuôi cau mày, trừng mắt nhìn quản gia “Xú tiểu tử về thì có gì đáng để mà ông phải hô to thế? Chắc lại giống như những lần trước, về chỉ để lấy tài liệu gì đó rồi lại đi chứ gì, không cần quan tâm đâu.”
Cái gì? Doãn Lạc Hàn đã trở lại! Ly nước trong tay nàng suýt chút nữa thì trượt xuống, cũng may nàng kịp định tâm lại. Nghĩ kĩ thì hắn ba nuôi không hợp nhau, nói không chừng đúng như ba nuôi nói, hắn về rồi sẽ đi ngay, cũng không có khả năng lại ra ngoài này mà bắt gặp được nàng.
“Lão gia, ngài thật sự không vào trong sao? Thiếu gia khó lắm mới về….” Quản gia rất hiểu tính cách Doãn Lương Kiến, điển hình mạnh miệng mềm lòng, thiếu gia khi trở về thì làm bộ như không cần, nhưng khi thiếu gia đi rồi lại cả ngày ngồi thở dài thơ thẩn…
“Không đi!” Doãn Lương Kiến nhăn mặt, dõng dạc nói to “Nó mỗi lần gặp ta đều cứ như gặp kẻ thù vậy, giờ lại mong ta ra đón tiếp nó về sao?!”
Mân Huyên cúi đầu uống một ngụm nước chanh, không biết phải nói gì trong tình cảnh trớ trêu này.
Đúng lúc này, một tiếng nói thong thả đã truyền đến “Cậu, là ai lại dám làm cho cậu tức giận như vậy ạ?”
Chính Vũ? Nàng quay đầu, Chính Vũ đang từ từ đi đến, vui vẻ nhìn nàng.
“Còn không phải là xú tiểu tử Lạc Hàn đó……” Doãn Lương Kiến theo bản năng trả lời, sau đó mới giật mình nhìn Chính Vũ hỏi “Không phải con về Hàn Quốc rồi sao?”
Chính Vũ tao nhã đút hai tay vào túi quần, tươi cười “Đúng ạ, con về một thời gian rồi, cũng mới lại về Trung Quốc mấy ngày, hôm nay tiện thể ghé thăm cậu đây.”
Nghe vậy Doãn Lương Kiến còn tức giận hơn nữa, đập bàn một cái “Vẫn là Chính Vũ hiếu thuận, còn biết đến thăm ta, hừ… không giống như xú tiểu tử kia……”
Chính Vũ thấy cậu tức giận như vậy, ngạc nhiên hỏi “Con thấy có chiếc Lamborghini đỗ ở ngoài kia, không lẽ Lạc về rồi sao?”
“Không phải nó thì còn ai vào đây…” Doãn Lương Kiến tựa hồ cảm thấy mình đã quá tức giận, liền kìm lại, nhìn sang Mân Huyên, chỉ sợ dọa nàng sợ chết khiếp rồi.
Chính Vũ nhìn đồng hồ, liền gọi quản gia “Mười một giờ, cũng đến giờ ăn trưa rồi, bác bảo Lạc ở lại ăn cùng luôn đi.”
“Vâng, tôi đi bảo thiếu gia ngay đây ạ.” Quản gia liếc Doãn Lương Kiến một cái, vui vẻ đi ngay.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Chính Vũ, không hiểu hắn rốt cục là đang muốn làm gì đây, lại nhìn sang ba nuôi cầu cứu, kì lạ là vừa tức giận như vậy mà giờ nghe Chính Vũ nói xong, ông cũng lại im lặng, coi như không nghe thấy gì.
“Con……” Nàng không tự giác đứng lên, Chính Vũ bước tới gần nàng, ấn hai vai của nàng để cho nàng ngồi xuống, trong mắt hiện lên giảo ý “Mân Mân, em hiện tại đã là con gái nuôi của cậu rồi, như vậy Lạc sẽ là anh của em, nhân cơ hội này cho anh ta biết cũng tốt….”
“Không……”
Hắn căn bản không đợi nàng mở miệng, lại quay mặt đi trưng cầu ý kiến của Doãn Lương Kiến “Đúng không cậu? Mân Mân hiện tại đã là người một nhà với chúng ta rồi, cũng nên cho Lạc biết chứ.”
“Ha ha…… Chính Vũ nói đúng đó.” Doãn Lương Kiến buông chén trà xuống, tươi cười phúc hậu “Mân Huyên, Chính Vũ nói đúng đó con, không phải lo đâu, lần trước ba nói chuyện nhận con gái nuôi xú tiểu tử nó cũng đồng ý rồi mà.”
Chính Vũ là cố ý làm như vậy, đến bây giờ nàng rốt cục hiểu ra, hung hăng trừng hắn, hắn lại nhún nhún vai cười vô tội, tỏ ý là mình đang làm việc tốt.
Hứ, nàng bĩu môi, lần trước thi tốt nghiệp xong, nàng gọi hắn đến đón, hắn cũng đã cố tình diễu xe qua trước mặt Doãn Lạc Hàn. Lần này Chính Vũ lại là cố ý! Theo như hiểu biết của nàng về Doãn Lạc Hàn, việc hắn đồng ý cho ba nuôi nhận con gái nuôi nhất định là do hắn không biết đối tượng là nàng, nếu không hắn lại chẳng nhảy dựng lên…
“Được rồi, chúng ta cùng vào thôi.” Doãn Lương Kiến cười ha ha đứng lên, xoay người đi vào trong nhà.
Nàng chờ cha nuôi đi cách một đoạn rồi liền quay đầu lại chạy, vừa chạy vừa nói “Tôi mặc kệ, Chính Vũ, tôi sẽ đi ra ngoài, tí nữa ba nuôi có hỏi, cậu cứ nói là tôi có việc phải……”
Nàng còn chưa nói hết đã bị Chính Vũ bắt lấy cánh tay, mặc cho nàng vùng vẫy vẫn không buông tay, cứ như vậy kéo nàng vào trong biệt thự.
“Mân Mân, sớm muộn gì em cũng phải đối diện với việc này thôi, chẳng bằng hiện tại có tôi ở đây, em hãy dũng cảm lên đi.” Chính Vũ vừa nói xong liền kéo nàng vào trong phòng khách.
Thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng huyên náo liền nhìn về phía cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo.
“Sao cô ta lại ở đây?” *đùa chứ, anh lại còn giả vờ ngạc nhiên nữa =))))* Doãn Lạc Hàn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi cha, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chính Vũ và Mân Huyên.
Doãn Lương Kiến vừa định nói, Chính Vũ đã giành trước, ấn Mân Huyên vào trong, thư thái nói “Lần trước cậu đã nói đến chuyện nhận con gái nuôi rồi đó, cô ấy chính là con gái nuôi cậu nhận, chắc tôi không cần giới thiệu thì anh cũng biết cô ấy rồi.”
Nhất thời, nàng đang bối rối chợt trở nên bình tĩnh. Chính Vũ nói đúng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nàng mong Doãn Lạc Hàn sẽ hiểu quan hệ của hắn và nàng bây giờ, hiểu là hắn và nàng cơ bản là không có khả năng, từ đó sẽ từ bỏ nàng.
Doãn Lương Kiến trịnh trọng tuyên bố “Từ giờ trở đi cô ấy chính là em gái của con.”
“Em gái?” Đôi môi mỏng không kiêng nể ai cười khẩy một cái, sắc mặt phút chốc đã chuyển thành thầm trầm u ám.
Sáng nay đọc tư liệu mà hắn mới sai người điều tra được, hắn còn tưởng mình nhìn lầm rồi. Thì ra đúng là nàng ở đây với thân phận là con gái nuôi của ông ta.