“A… con không thể nhận……” Nàng giơ tay đưa tiền lì xì đặt trên bàn, trả lại cho lão bá.
“Không cần cự tuyệt, bằng không ta sẽ mất hứng.” Lão bá làm bộ như tức giận, lại đem tiền lì xì đặt vào trong tay nàng, miệng nói thầm “Coi như ta bồi tội…….”
“Bồi tội?” Nàng kinh ngạc hỏi lại.
Sắc mặt lão bá đột nhiên biến đổi “À…… không phải, không phải bồi tội, là ta tặng con gái nuôi lễ gặp mặt, con nhất định phải nhận lấy, nếu không ta sẽ giận đó.”
“Vâng, được rồi, cám ơn, lão bá.” Nàng cười cười, tay xiết chặt túi tiền lì xì, bên trong chỉ có mỏng manh 1 tờ, tin rằng không có nhiều tiền. Như vậy cũng tốt, nàng cũng sẽ nhận lấy mà không có gánh nặng.
Doãn Lương Kiến cười ha ha nói “Còn gọi lão bá? Hiện tại cần sửa, gọi ta là cha nuôi.”
Thật sự cần đổi cách xưng hô sao? Đến bây giờ nàng còn không thể tin được rằng chuyện nàng trở thành con nuôi lão bá là thật. Nàng do dự mấp máy môi, nhìn lão bá vẻ mặt sáng hồng đầy chờ mong, ngượng nghịu nói nhỏ “Vâng, cha nuôi.”
“Được, con gái ngoan, ha ha……….. Thật tốt quá, con rốt cục cũng trở thành con gái nuôi của Doãn Lương Kiến ta.” Doãn Lương Kiến ngửa đầu cười lớn, cũng may nơi này có tách biệt, không làm người khác chú ý.
Trong lúc nhất thời, nàng không thể thích ứng với cách xưng hô mới, nâng chén trà lên nhấp nhẹ, nhìn trộm Doãn Lương Kiến vẻ mặt hài lòng, khóe môi không khỏi cũng mỉm cười.
Thực ra, chỉ cần không thấy Doãn Lạc Hàn, làm con gái nuôi của lão bá cũng không sao, ít nhất nàng cũng nhờ lão bá mà lấp đầy đi khoảng trống trong lòng vì thiếu đi tình thương của cha mấy năm nay.
Một tiếng di động truyền đến, là của lão bá. Hắn tiếp điện thoại, một lát sau cười tủm tỉm nhìn nàng “Mân Huyên à, ta hiện tại có việc gấp, phải đi ngay, hôm nay chúng ta nói tới đây đã.”
“Vâng, lão bá…”
“Tại sao vẫn còn gọi như vậy?” Doãn Lương Kiến khuôn mặt vui vẻ tươi cười xẹt qua chút tức giận.
“Không phải, là cha nuôi.” Nàng thè lười, nhanh chóng sửa miệng. Xem ra cha nuôi của nàng tính tình có chút nóng giận.
“Được, như vậy còn tạm được. Ha ha……. Ta đi trước, xong việc ta sẽ gọi điện cho con” Doãn Lương Kiến mặt mày hớn hở, đứng dậy rời đi.
Nếu thành con gái nuôi của lão bá, đương nhiên, nàng cũng thành em gái của người nào đó. Nàng lẳng lặng ngồi im, cố gắng tiêu hóa cách xưng hô mới này.
Một lát sau, nàng gọi bồi bàn đến thanh toán, kết quả đối phương nói cho nàng, lão bá khi rời đi đã thanh toán rồi.
Nàng lẳng lặng ra khỏi nhà hàng, đón xe bus về nhà đã muốn mệt chết, chạy ra ban công đón gió, lại phát hiện trong tay vẫn đang cầm bao lì xì kia.
Nàng thuận tay mở ra liền thấy, bên trong không có tiền mặt như mình tưởng, mà hóa ra là giấy, nàng ngạc nhiên lấy ra, là chi phiếu, mà hàng số thẳng dài trên đó làm nàng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Bốn, bốn trăm vạn.
Nàng không thể tin vào mắt mình, nhìn lại một lần nữa, thật sự là bốn trăm vạn.
Như vậy không phải quá lớn so với lễ gặp mặt sao? Nàng cầm chi phiếu chạy về phòng khách, lấy điện thoại di động ấn số của lão bá, sau đó không lâu chợt nghe thấy đối phương sang sảng tiếng cười.
“Ha ha…….. Mân Huyên, con tìm ta?”
“Vâng…. Cái kia, cái kia chi phiếu…….” Nàng quá ngạc nhiên, thoáng chốc đầu lưỡi thẳng thắt, không thể nói ra được một câu trọn vẹn.
“Con là nói ta đưa con lễ gặp mặt? Ha ha, không phải lo ít. Chỗ đó là ta đưa để con mua quần áo hoặc đồ trang điểm linh tinh, tóm lại con thích gì cứ mua. Không cần khách khí, dùng hết lại nói cho ta biết………..”
Nàng liên thanh chặn lại lời lão bá “Không……. Không………… Không………… Chỗ đó nhiều lắm, con không thể lấy. Ngày mai con liền trả lại cho cha………….”
“Mân Huyên, hôm nay con đã nhận thì không được chối nữa. Hiện tại ta mới biết được mấy năm nay con đã phải chịu khổ, con là cô gái tốt kiên cường độc lập, ta hi vọng chỗ đó có thể bù lại……….. Đáng lẽ ta phải tìm thấy con sớm hơn mới đúng………….”
Lão bá thanh âm dần dần thấp đi, nàng nghiêng tai lắng nghe. Hắn ở đầu dây bên kia cứ nói liên hồi. Hắn nói hắn là bạn tốt của cha, nếu không lo được cho nàng thì hắn nhất định sẽ tự trách mình.
“Cha nuôi, kì thật cha không cần như vậy. Mấy năm nay con tự nuôi sống mình, thật sự rất vui vẻ. Con thật sự đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Thật sự………..”
“Mân Huyên à!” Lão bá cảm thán một hồi “Mặc kệ như thế nào, con cho ta bù lại một ít, nếu không lòng ta thấy rất khó chịu…………”
Nàng nhìn chằm chằm con số trên tờ chi phiếu trong tay, cũng không còn biết nói gì “Nhưng như vậy cũng là hơi nhiều, con……………”
“Ha ha…. Không cần lo, con cứ dùng dần dần. Cứ như vậy đi.” Dường như sợ nàng cự tuyệt, nói xong câu này lão bã lập tức cúp điện thoại.
Nàng có cái kiêu ngạo và tự tôn của mình, nàng không nghĩ mình sẽ dùng đến số tiền này.
Phút chốc, ý niệm trong đầu vừa chuyển, bốn trăm vạn, thật là một con số mê người, có số tiền này, nàng có thể trả cho Doãn Lạc Hàn, cùng hắn bỏ qua quan hệ kia, hắn cũng sẽ không còn lý do làm nàng khó xử….
Trước đây nàng tính hướng Kim Chính Vũ mượn ba trăm vạn, liệu có cần nữa không??
Vẫn là trực tiếp dùng tờ chi phiếu này giải quyết dây dưa với Doãn Lạc Hàn thì hơn. Đầu tựa vào sô pha, ngẩng mặt nhìn trần nhà. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.