Tay phải vừa nắm vào tay nắm cửa, hắn lại do dự, bây giờ trở về hắn có thể nói cái gì?
“Doãn Lạc Hàn, biết không, anh thực sự rất đáng buồn. Ở trong mắt tôi, anh là một kẻ nghèo khổ, anh không có tình thân, không có tình yêu, anh thậm chí còn máu lạnh tới mức dùng bọn nhỏ đáng thương ở cô nhi viện tới áp bách tôi. Trong thế giới của anh, chỉ còn lại đống tiền mặt lạnh như băng thôi…. Tôi khinh thường anh….”
Đáng giận! Một cú đấm vung vào phía sau cửa, phát ra tiếng vang nặng nề thật lớn, hắn tuyệt không thừa nhận lời nói của cô gái kia ảnh hưởng đến mình. Cái gọi là tình thân hay tình yêu, ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là những thứ vừa buồn tẻ vừa nhàm chán gì đó, hắn không cần.
Từ lúc nàng bị hộ sĩ đẩy mạnh vào phòng bệnh, toàn bộ đầu óc của hắn đều là khoảnh khắc ngày đó nàng thả người nhảy xuống từ ban công, khuôn mặt lãnh ngạo kia tràn đầy vẻ thoải mái sắp được giải thoát cùng tiêu sái, nàng muốn dùng tự sát để thoát khỏi hắn sao?
Không có khả năng, kẻ nắm quyền chủ đạo trong trò chơi là hắn, cho dù muốn chấm dứt, cũng chỉ có thể do hắn định đoạt.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt xoay người trở về tiếp tục xử lý văn kiện, cánh cửa hơi chuyển động một chút, hắn nheo mắt lại, toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh chỉ có duy nhất một người dám không cần gõ cửa liền cả gan xông vào.
“Hi! Lạc yêu quý, đã lâu không thấy.” Cửa văn phòng xuất hiện một khuôn mặt mỉm cười, Quý Dương vài bước đã chạy tới, cánh tay cực kỳ tự nhiên quàng lên vai Doãn Lạc Hàn, “Tôi đi hơn ba tháng, chắc là nhớ tôi lắm.”
“Tôi nhớ rõ phái cậu đi nửa năm, hiện tại mới qua hơn một nửa thời gian, thế đã không kiên trì nổi nữa? Giờ đã trốn trở lại.” Doãn Lạc Hàn trêu chọc hắn một câu, hất mạnh cái tay đang bám trên vai, xoay người đi thong thả đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế xoay.
“Doãn đại tổng tài, đừng nói khó nghe như vậy đi mà! Tôi nhớ cậu mới trở về đó!” Quý Dương tiếp tục da mặt dày chạy đến, hắn quen biết Doãn Lạc Hàn khi sang Mỹ du học, có lần hai người vì một chuyện nhỏ mà bất hòa, từ đó về sau liền tạo nên một tình bạn khó quên.
Tới gần tốt nghiệp Doãn Lạc Hàn phải về nước kế thừa gia nghiệp, Quý Dương cũng theo lại đây, hai người phối hợp ăn ý trên thương trường, trong khoảng thời gian ngắn đã làm thành tích của tập đoàn Đường Thịnh tăng lên vài lần, những cổ đông vốn không xem trọng bọn họ cũng dần dần có vài phần kính trọng, đến cuối cùng đều tán thành bọn họ lần lượt ngồi vào vị trí tổng tài cùng phó tổng tài tập đoàn Đường Thịnh.
Mấy năm trở lại đây, Quý Dương là người duy nhất có thể ở bên cạnh Doãn Lạc Hàn nói chuyện, hơn nữa còn là người hắn thật sự tiếp nhận, điều đó đủ để chứng minh địa vị của Quý Dương trong lòng Doãn Lạc Hàn.
“Không phải là cậu lại gây chuyện phong lưu ở Malaysia, hiện tại mới trốn trở về sao?” Doãn Lạc Hàn hơi khiêu mi, nhìn Quý Dương thờ ơ ngồi lên bàn làm việc, sau đó bắt chéo chân.
“Cậu còn không biết tôi sao? Đối với đàn bà, tôi cho tới bây giờ đều là thành thạo.” Quý Dương khoanh hai tay trước ngực, hứng thú mười phần nhìn chằm chằm Doãn Lạc Hàn, “Ngược lại, cậu đấy, nghe nói gần đây cậu có nuôi một cô tình phụ, hơn nữa còn là sinh viên, mấy ngày hôm trước người ta còn bị cậu làm cho nhảy lầu tự sát.”
“Cậu nghe ai nói?” Doãn Lạc Hàn lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt thâm thúy nheo lại, “Là Từ Bang nói cho cậu nghe?”
Quý Dương xoa xoa cằm, nhàn nhã đổi chân, “Tiểu tử Từ Bang kia nói thật ra không hiểu nổi hành vi của cậu, nói hết mọi chuyện cho tôi.”
“Thế thì sao chứ, trợ lý Từ cũng có thể nói cho cậu, cô ta là con gái của ai.” Doãn Lạc Hàn đang ký tên bỗng dưng dừng lại, đầu bút máy bị ấn chặt xuống văn kiện, hai mắt tỏa ra địch ý thâm trầm, hắn như đang chìm trong hồi ức.
Quý Dương vô lực vỗ vỗ trán, “Lạc, đủ rồi, chuyện kia đã đi qua tận mười mấy năm, không cần phải đau đáu nhớ lại. Hiện tại không phải cậu đã kế thừa toàn bộ tập đoàn, cậu có được tất cả…”
Hắn ném bút “ba” một tiếng, con ngươi đen sâu thẳm tựa như một khối băng ngàn năm không tan chảy, “Cậu cho như vậy là đủ rồi sao? Không, tất cả những cảnh đẫm máu và bị đánh đập đó đã khắc sâu vào đầu tôi, nó là một vết thương mãi mãi cũng không thể khép lại.”
“Nhưng….”
“Quý Dương, nếu cậu còn muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè với tôi, xin cậu ngậm miệng lại, chuyện này tôi không muốn nghe lại.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bao phủ một tầng lạnh lẽo, thanh âm cảnh cáo vang lên.
“Được rồi, tôi không nói, tôi không nói.” Quý Dương bất đắc dĩ giơ tay, lập tức dời đi đề tài, “Mấy chi nhánh công ty ở Malaysia bên kia vốn phải mất nửa năm mới đi vào quỹ đạo, tôi chỉ mất ba tháng đã hoàn thành, thân là tổng tài, không phải cậu nên thưởng lớn cho tôi sao?”
“Đương nhiên, cậu muốn cái gì?”
Khuôn mặt Doãn Lạc Hàn khôi phục bình tĩnh, bất luận kẻ nào trong tập đoàn chỉ cần có biểu hiện trác tuyệt, cho tới bây giờ hắn đều hào phóng khen thưởng, huống chi Quý Dương vừa là bạn tốt nhiều năm của mình vưà là đối tác kề vai chiến đấu nhiều năm.
“Theo quy tắc cũ, hôm nay tan tầm đi bar BUS, xem ai tán tỉnh được nhiều các cô em nhất, bên thua cuộc phải mời khách.” Quý Dương nhếch nhếch mày kiếm, trên mặt xuất hiện nụ cười bất cần đời thường thấy.
Doãn Lạc Hàn hơi mím môi, chậm chạp không mở miệng nói chuyện, mấy ngày nay sau khi y tá chăm sóc rời khỏi, hắn vẫn về nhà vào khoảng bảy giờ, thấy người kia còn mê man, sau đó hắn vào thư phòng tiếp tục xử lý văn kiện ban ngày vẫn chưa xong.
Đợi cho hắn xử lý xong, một bên xoa bờ vai nhức mỏi một bên trở về phòng, tắm nước ấm xong đã là nửa đêm.
Hắn lại đi vào phòng người con gái kia, nàng vẫn duy trì tư thế ngủ như cũ, thầy thuốc nói nàng mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng, có thể sẽ mê man ba ngày, không biết chính mình điên rồ thế nào, nhịn không được đi qua ôm nàng, thay đổi tư thế cả ngày không đổi cho nàng, như vậy vài ngày sau nàng tỉnh lại cũng không quá mệt mỏi.
Làm xong mấy việc kia, hắn nói cho chính mình, hắn chỉ là nhất thời đồng tình, lần sau hắn sẽ không bao giờ để ý nàng chết sống, nhưng khi trở lại phòng, hắn lại không ngủ được, trong đầu tràn ngập vẻ mặt tuyệt nhiên của nàng khi nhảy xuống từ lầu ba, không có sợ hãi khi đối mặt với cái chết, chỉ có thản nhiên tiêu sái, hắn không ngủ được, nói đúng hơn, có lẽ hắn không dám ngủ.