Sau khi Mân Huyên nhảy ra khỏi xe, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ bụng, nhưng hai tay bị trói sau lưng, cô đành phải co đầu gối lại, cuộn tròn như con tôm ném mình ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt đường.
Cảm giác đau đớn đầu tiên là ở lưng, sau đó là bàn tay… Cảm giác da thịt mài trên mặt đường đau đến mức khiến đôi môi cô đang cắn chặt bật máu. Sau đó, cảm giác đau đớn bớt đi một chút, cả người cô lăn trên một mặt mềm xốp, cuối cùng ngừng lại. Thì ra chính phủ đang kiến tạo nơi này thành một địa điểm du lịch, ở đây có một bãi cỏ rất dày.
“Huyên……” Doãn Lạc Hàn chạy như bay tới nâng cô dậy, gần như phát điên liến thoắng hỏi “Huyên, em có sao không? Em đau ở đau? Mau nói cho anh biết… Anh đưa em tới bệnh viện……”
Hắn còn chưa nói xong thì nghe thấy một tiếng nổ lớn ở gần đó. Theo bản năng, hắn cuộn người bao cô lại, dùng toàn bộ thân thể để bảo vệ cho cô, sau đó bọn họ lại nghe thấy vài tiếng nổ mạnh nữa, khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Một chiếc container đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, người lái xe run rẩy mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp nói “Hai người… hai người làm chứng cho tôi… không phải lỗi của tôi… tôi… Tôi đang đi bình thường… cái xe kia không biết làm sao tự nhiên lao tới… Tôi……”
Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ra vấn đề. Nhất định là sau khi cô nhảy khỏi xe, Lăng Chính Đào và Chu Hiếu Linh thấy món tiền trước mắt lại biến mất, càng thêm oán hận mắng chửi nhau. Ai ngờ đối diện lại có một chiếc container đang đi tới, Chu Hiếu Linh bất ngờ không kịp phản ứng, vội quẹt vô lăng tránh, sau đó xe đâm mạnh vào núi, bị nổ lớn.
Khói đen vẫn không ngừng bốc lên. Mân Huyên ngơ ngác nhìn, không ngờ cuối cùng chú và Chu Hiếu Linh lại có kết cục như vậy…
Trên tay chú đã dính đầy máu tươi, giết hai mạng người, lại thêm tội bắt cóc, khẳng định bị bắt cũng sẽ bị tử hình. Nhưng Chu Hiếu Linh chỉ là vì tiền, bí quá hóa liều, là đồng phạm bắt cóc cùng chú, cuối cùng lại có kết cụ như vậy… thật không đáng….
“Huyên, em có sao không?” Doãn Lạc Hàn cẩn thận đau xót nâng người cô lên, xem xét những vết thương trên cơ thể cô.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, chợt nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc “Hàn, đứa nhỏ không sao rồi…”
“Mạng của em không lo, còn lo cho đứa bé…” Hắn nhéo mũi cô, đau đớn trách cứ “Nếu mất đứa nhỏ này, chúng ta vẫn có thể có đứa nhỏ khác, nhưng nếu em có chuyện gì thì anh phải làm sao đây? Đối với anh, em mới là quan trọng nhất, biết chưa?”
“Vâng.” Cô cười gật đầu, nhưng cô không hối hận vì đã làm như vừa rồi. Cô yêu thương cục cưng trong bụng này vô cùng, cho dù có như thế nào cô cũng phải bảo vệ nó, không để cho nó phải chịu thương tổn.
Doãn Lạc Hàn nhẹ nhàng gỡ dây thừng trên cổ tay cô ra, lại nhận thấy cô có chút không bình thường, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lại nổi lên những tia lo lắng đau lòng “Em sao vậy? Em đau ở đâu? Mau nói cho anh biết!”
Lúc này cơn đau lại đột nhiên truyền đến, cô cúi đầu nhìn bàn tay xây xát đỏ tươi máu, khóc nấc lên “Tay của em… tay của em… đau quá…”
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Doãn Lạc Hàn ôm lấy cô, nhấc bổng cô lên đi về phía xe thể thao.
Cô nằm trong lòng hắn, quay đầu nhìn cuộn khói đen đằng sau lưng. Vài chiếc xe đi qua thấy tình cảnh như vậy đã dừng lại gọi điện thoại cho cảnh sát.
Hắn cẩn thận đặt cô xuống ghế, sau đó nhanh chóng khởi động xe. Cô vẫn nhìn về phía cuộn khói đen, thấy xe cảnh sát đã kéo nhau tới, lại thấy người lái container vừa rồi đang đứng nói chuyện cùng cảnh sát, còn chỉ tay về phía xe bọn họ.
Cổ tay lại truyền đến sự đau đớn. Cô cắn chặt môi, mặt trắng bệch “Hàn… chúng ta phải làm chứng cho bác tài xế kia….”
“Hiện giờ đưa em đi bệnh viện mới là quan trọng, chuyện đó để anh xử lí là được.” Hắn thương tiếc nhìn đôi tay cô. Xe thể thao lao vun vút trên đường, hướng thẳng tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, sau khi chụp X quang xong, bác sĩ nói cô bị gãy tay, phải bó bột. Trong suốt thời gian đó cánh tay luôn phải nẹp chặt, không được cử động mạnh, cũng không được động vào nước, sau một tháng có thể bình phục.
Nhìn hai tay bó bột, lại nhìn thân hình xây xước chật vật của mình, cô bối rối “Làm sao bây giờ? Như thế này làm sao mà em đi làm được?”
“Tay em như vậy còn đi làm sao được! Yên tâm nghỉ ngơi đi, anh đã giúp em xin nghỉ phép một tháng rồi.” Doãn Lạc Hàn bế cô ra khỏi bệnh viện. Tay cô bị thương như vậy, hắn đương nhiên vô cùng đau xót, nhưng đồng thời hắn cũng có chút vui mừng, vì lí do này, hắn đã có thể bảo cô ở nhà tĩnh dưỡng, không đi làm nữa.
Một tháng sau cũng đến hôn lễ của bọn họ rồi, sau đó lại là tuần trăng mật. Sau khi đi tuần trăng mật về, bụng cô cũng to lên rồi, lúc đó hắn sẽ nói cô tiếp xúc nhiều với máy tính có thể gây hại cho con, chờ sinh con xong mới đi làm tiếp, mà đợi đến lúc để “đi làm tiếp” cũng là cả năm trời rồi. Hợp tình hợp lý như vậy, làm sao cô lại không nghe cho được!
Trước Doãn trạch đỗ một chiếc xe cảnh sát. Doãn Lạc Hàn bình thản bế cô đi vào trong. Doãn Lương Kiến lập tức ra đón, kích động kêu lên “Mân Huyên! Con làm sao vậy? Sao lại bị thương?……”
Doãn Lạc Hàn cắt lời ông, cúi đầu nhìn Mân Huyên “Bố, cô ấy không sao rồi, con đưa cô ấy lên lầu nghỉ đã, sau đó sẽ xuống.”
Mân Huyên cũng an ủi Doãn Lương Kiến “Con đã khỏe hơn nhiều rồi, bố đừng lo ạ… Cục cưng trong bụng con cũng không sao cả…..”
Sau khi Doãn Lạc Hàn lên lầu, Doãn Lương Kiến vẫn còn ngẩn ngơ đứng im tại chỗ nhìn theo, bờ môi run run, không nói được câu nào, khiến hai cảnh sát đứng cạnh bối rối, không biết làm sao.
Quản gia vội đi tới nhắc khéo “Lão gia, ngài làm sao vậy? Thiếu gia đã nói thiếu phu nhân và đứa bé trong bụng đều không sao cả, lão gia đừng lo….”
“Ông… ông có nghe thấy không?” Doãn Lương Kiến run run quay lại, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc “Lạc Hàn… Lạc Hàn… Nó… nó vừa gọi tôi là gì?”