Cô gái kia sao lại dùng ánh mắt kiểu này nhìn mình, Mân Huyên lạnh toát sống lưng, chính mình hình như không biết đối phương mà, cho nên hẳn cũng không đắc tội cô ta mới đúng.
“Tôi không sao, vừa vặn đi qua nơi này, bạn gái cậu ở đây, tôi đây không quấy rầy cậu.” Nàng xấu hổ sờ sờ đầu, cô gái ngồi trong xe đại khái nghĩ nàng là tình địch cho nên mới dùng ánh mắt như vậy lườm nguýt nàng.
Nàng đang muốn xoay người tránh ra, thanh âm của Kim Chính Vũ lại níu bước chân nàng lại, “Mân Mân, em đừng đi, chờ tôi một lát.”
Xe thể thao dần dần đi lên phía trước một đoạn đường, chỉ thấy hắn quay đầu, nói gì đó với cô gái kia, một ít thanh âm vụn vặt thực dễ dàng bay vào lỗ tai nàng, “….. Sự tình…. Tôi đã nói … Rõ ràng….”
“Chính Vũ…. Anh đừng như vậy mà…. Em thật sự không thể rời bỏ anh được, anh không cần…” Cô gái kia quá sợ hãi, ôm cánh tay hắn định vãn hồi chút gì đó.
Hắn giật mình, như là dùng sức cạy tay cô gái ra, “Số tiền kia cũng đủ cho cô dùng vài năm… Cô xuống xe đi, về sau chúng ta vẫn là bạn bè…..”
Tuy rằng trên mặt có không cam lòng, nhưng vừa nhắc tới tiền, cô gái kia nhất thời an tĩnh lại, mở cửa xe ra, tự nhiên dùng đôi môi đỏ chót hôn một cái trên gương mặt hắn, “Chính Vũ…. Không thể không thừa nhận…. Anh là một tình nhân vừa lãng mạn vừa hào phóng…. Tạm biệt, người tình lãng mạn hào phóng…. Hẹn gặp lại, về sau nếu có cô đơn tịch mịch lại đến tìm em nhé…..”
“Ai, cô thật sự là, ai cho cô hôn tôi……”
Kim Chính Vũ kêu to, sau đó nghiêng đầu liếc vào kính chiếu hậu thấy Mân Huyên đang nhìn về bên này, sắc mặt hắn cứng đờ, cúi người về phía trước rút ra mầy tờ khăn giấy, liều mạng chà sát chỗ da bị cô gái chạm qua, sau đó giẫm mạnh chân ga, lái xe vào bãi đỗ xe cách đó không xa.
Cô gái đi giày cao gót từ từ đi tới gần nơi này, Mân Huyên cúi đầu không nhìn cô ta, vừa nhìn thấy một màn, còn có trước đây nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nàng nhận ra cô gái này chính là người nói không cần chia tay trong điện thoại.
“Cô chính là Mân Mân sao?” Một giọng nói lanh lảnh cùng tiếng giày cao gót truyền đến, nàng theo bản năng ngẩng đầu, đối phương chính từ trên xuống dưới, hết trái lại phải đánh giá nàng, miệng không ngừng phát ra tiếng chậc chậc.
“Thì ra Mân Mân mà Chính Vũ vẫn nhắc tới chính là cô! Chậc chậc…. Theo ý tôi thấy, cùng lắm chỉ là “bát cháo rau xanh”…..”
“Cậu ta nhắc tới tôi, nói tôi cái gì?” Mân Huyên không khỏi tò mò hỏi, tiểu tử kia nhắc tới nàng trước mặt cô gái khác làm cái gì, chắc là chuyện hắn trêu chọc nàng đi, đáng giận! Nếu là như thế, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn.
“Lần trước buổi sáng tôi vụng trộm đi vào phòng anh ấy, nghe thấy anh ấy ngủ mơ luôn luôn gọi tên cô, còn nói gì mà chờ cô đã lâu, còn nói gì mà một ngàn tám trăm ngày… sao cô lại không biết anh ấy?”
“Chờ tôi đã lâu? có ý tứ gì?” Mân Nguyên nghe được càng không hiểu ra sao.
“Đương nhiên là có ý thích cô lâu rồi.” Cô gái cười haha, khinh thường liếc qua nàng một cái, “Vừa nhìn đã biết cô là đồ nhà quê chưa từng yêu đương, lời nói rõ ràng như vậy đều nghe không hiểu…”
“Thích tôi? Kim Chính Vũ thích tôi?” Mân Nguyên không dám tin lớn tiếng hỏi lại, cả người bối rối không biết gì.
Cô gái kia không quan tâm tới nàng, vừa giẫm giày cao gót rời khỏi vừa lầm bầm lầu bầu, “Ha ha…. Chia tay còn có thể lấy được tiền, thật sự là công tử có tiền….”
Kim Chính Vũ thích nàng, nàng không có nghe sai đi, trong đầu trống rỗng, hiện tại cần an tĩnh một chút, chân không khỏi bước đi, nàng không biết chính mình lên xe bus như thế nào, cũng không biết chính mình trở lại phòng như thế nào, tóm lại, chờ ý thức của nàng hơi tỉnh táo lại, nàng đã ngồi trong sô pha, trong tay ôm đệm dựa in hình phim hoạt hình.
Nàng cắn móng tay, từng chút từng chút nhớ lại thời gian ở cùng KimChính Vũ,nhưng mà đầu óc vô cùng hỗn loạn, không chút nào nghĩ ra chỗ không thích hợp.
Tên Kim Chính Vũ kia ong bướm lả lơi như vậy, nàng từng nhìn thấy hắn có vài bạn gái, đều là những cô gái có dáng người khêu gợi, mà nàng bình thường tuyệt không trang điểm, luôn tố diện triều thiên (*), chỉ mặc T-shirt cùng quần bò bình thường.
Nhất định là cô gái kia cố ý lừa nàng, nàng là đương sự, nàng rõ ràng nhất chuyện giữa nàng và Kim Chính Vũ, thời gian bọn họ quen biết còn chưa đến một tháng, nào có quen biết đã lâu đâu. Cho dù trước kia đã gặp nhau, với người đặc biệt như Kim Chính Vũ, sao nàng không có chút ấn tượng nào cơ chứ.
Ánh sáng trong phòng dần dần tắt, thì ra bất tri bất giác đã tối mịt, đồng hồ báo thức chỉ vào bảy giờ.
Chỉ Dao còn chưa có trở về, nàng nhớ tới sáng nay nhận được tin nhắn, tài khoản điện thoại của nàng đã nhận được không ít phí cuộc gọi, mà con số lớn đến mức làm nàng cứng lưỡi, Doãn Lạc Hàn kia quả nhiên bảo Từ Bang gửi cho nàng phí điện thoại.
Xem ra nàng không thể không nghe hắn, từ đêm nay bắt đầu gọi điện thoại cho hắn, cho dù không hề muốn chút nào, nhưng nàng vẫn buộc chính mình lấy ra điện thoại di động. Cũng không phải mặt đối mặt, tùy tiện nói gì đó qua điện thoại, có lệ chút là ổn thỏa. Cũng không thể chờ Chỉ Dao trở lại, nàng gọi luôn đi qua.
Mở di động ra, màn hình hiện lên hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều của Kim Chính Vũ, thế này mới nhớ ra, vừa rồi nàng vô duyên vô cớ tránh đi, hắn đỗ xe xong không thấy mình, sau đó liền gọi điện thoại cho nàng.
Ai, cũng may di động của nàng im lặng, cho nên vẫn không nghe thấy, bằng không nếu hắn hỏi chính mình sao lại đột nhiên rời khỏi, nàng sẽ nói như thế nào đây, thật phiền phức đó.
Mặc kệ, gọi điện thoại cho Doãn Lạc Hàn trước đi, thừa dịp Chỉ Dao còn chưa về đến.
Nhẹ nhàng ấn dãy số kia, nàng đưa di động đến bên tai lẳng lặng chờ, âm thầm cầu nguyện tốt nhất là tên kia không nghe thấy, chỉ cần lại vang lên một tiếng, nàng liền ngắt điện thoại.
Nhưng sự tình luôn không theo ý nguyện của nàng, cuộc gọi được nhận, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp của hắn, “Chuyện gì?”
Nàng không ngờ hắn lại tiếp điện thoại nhanh như vậy, nhanh chóng trấn tĩnh cảm xúc, “Là tôi.”
Hắn lặng im một giây, truyền đến âm điệu thản nhiên, “Uhm, tôi biết.”
Nghĩ rằng dù sao cũng không phản đối, đã gọi điện thoại cho hắn rồi, như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nàng hít vào một hơi, “Tôi đây ngắt điện thoại.”
~~~~~***~~~~~
(*) Tố diện triều thiên: mặt không trang điểm gặp quân vương, ý chỉ việc không ăn mặc, trang điểm đẹp cho người khác ngắm