Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 110: Đừng nên trêu chọc

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

Nàng xiết chặt cái thìa, hai tròng mắt căm tức nhìn hắn như sắp phun ra lửa cháy phừng phừng đến nơi. Người kia hoàn toàn không giống với bề ngoài vô hại, kì thật quan sát kĩ mới biết, đó đều là hắn cố ý ngụy trang.

Hừ, mấy kẻ cầm quyền các công ty lớn, không thể là hạng người hời hợt được, cứ nhìn Doãn Lạc Hàn nàng hẳn là phải sớm biết mới đúng.

Giản Quân Dịch cong khóe môi, nhìn chằm chằm vẻ căm tức của nàng, trên mặt hắn nở nụ cười giảo hoạt: “Thật lòng mà nói, tôi thực thưởng thức người mang tính cách hơi kiêu ngạo một chút như em. Em cũng không phải dùng lời cam đoan vô tình vô nghĩa như vậy, tôi lựa chọn tin tưởng em không phải loại người có tâm kế.”

Mân Huyên cắn cắn môi, nhẹ giọng nói xong, “Nói thật, tôi cũng ôm hy vọng rất lớn có thể đi vào tạp chí này, dù sao đây là phần công tác tôi đăng kí phỏng vấn đầu tiên khi bước chân vào xã hội.”

Hắn hơi gật đầu, đầu ngón tay đánh lên mặt bàn theo tiết tấu, lộ ra khí thế vô cùng uy nghiêm: “Chúng ta giải quyết việc chung, tất cả cứ theo như trình tự đi, ngày mai tổng biên tập tạp chí sẽ đem kết quả thống kê thi viết cùng phỏng vấn cho tôi, hy vọng có thể nhìn thấy tên của em ở mặt trên.”

“Anh, Mân Mân, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Thanh âm vui vẻ của Chỉ Dao vang lên, nghe ra lúc này cô ấy đang rất vui.

Mân Huyên có chút kinh ngạc, “Chỉ Dao, sao đã trở lại rồi, không phải cậu…..”

“Mình đưa Lạc ca ca tới cửa, anh ấy lên xe nói với mình không cần mình đưa đến sân bay, anh ấy để cho mình trở về với cậu, cho nên mình đã trở lại.” Chỉ Dao vui vẻ như chú chim nhỏ nhảy nhót ngồi xuống ghế, uống nước chanh, chớp chớp ánh mắt, ánh mắt qua lại chuyển hoán giữa Giản Quân Dịch và Mân Huyên, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia nhìn nghịch ngợm.

“Lúc em không có ở đây, mọi người hàn huyên cái gì? Có cảm giác sét đánh hay không, anh à, anh cảm thấy Mân Mân thế nào? Cá tính của cô ấy rất tốt nha, thích hợp làm bạn gái vô cùng…”

Mân Huyên dở khóc dở cười trước bà mối Chỉ Dao, nàng vừa định lên tiếng giải thích, Giản Quân Dịch xoa nhẹ đầu Chỉ Dao, ngược lại đứng lên: “Được rồi, công chúa nhỏ Chỉ Dao, không được đùa kiểu này. Em cùng bạn em đi, anh đi thư phòng, lúc ăn tối hãy gọi anh.”

“Hừ, anh à, bệnh công tác cuồng của anh lại tái phát rồi!” Chỉ Dao chu môi, cúi đầu hút nước chanh trong cốc.

Mân Huyên thở một hơi nhẹ nhõm, lần trước là Kim Chính Vũ, lần này lại là Giản Quân Dịch, biết ý của cô bạn thân Chỉ Dao, giờ cô ấy đang vội vàng tìm đối tượng giúp mình, nhưng mà thân phận hiện tại của nàng có năng lực xứng với ai đâu, lại nói thêm, một Doãn Lạc Hàn đã đủ làm cho nàng chóng mặt đau đầu, chỉ với mấy câu trao đổi đơn giản, nàng chỉ biết tính cách Giản Quân Dịch không đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy như vậy, hắn là một con báo săn mồi giỏi ngụy trang, luôn nhân lúc đối phương sơ hở phòng bị liền cắn cho đối phương một phát, chính mình vẫn đừng nên trêu chọc hắn là hay nhất.

Nhìn Giản Quân Dịch dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Chỉ Dao chống tay xuống bàn, nặng nề mà thở dài.

Lúc này nữ giúp việc lại đưa lên một ly nước chanh, Mân Huyên nhận lấy, khách khí nói cám ơn, không khỏi nhìn về phía bạn tốt đang thở ngắn than dài: “Chỉ Dao, cậu làm sao vậy?”

“Mình biết tâm bệnh của anh mình.” Chỉ Dao bĩu môi lại thở dài, “Năm kia bạn gái anh ấy nói đi nước Pháp tu nghiệp, ngay từ đầu còn có thể gọi điện về cho anh mình, nhưng rồi sau đó điện thoại dần thưa đi, thậm chí ngay cả một phần điện bưu cũng không có, sau lại nghe bạn học của cô ta nói cô ta có quan hệ không rõ ràng với một người ngoại quốc chuyên kinh doanh châu báu. Mình biết anh mình rất kiêu ngạo, anh ấy sẽ không chủ động đến hỏi cô ta, vì thế mình liền vụng trộm đánh một bức điện cho cô ta, hỏi cô ta sự tình đến tột cùng có phải như vậy hay không, kết quả đến bây giờ cô ta cũng còn chưa trả lời mình.”

“Sự tình cứ như vậy, không giải quyết được gì?” Mân Huyên một bên nói chuyện phiếm với Chỉ Dao, một bên hút nước chanh. Loại nước chanh này ngon thật, uống vào miệng có một mùi thơm ngát thoang thoảng, như là bỏ thêm mùi dương mai.

“Sau đó anh ấy liền biến thành như giờ, cả ngày giống như một kẻ công tác cuồng không muốn sống, kì thật anh trai mình rất biết săn sóc, tính tình lại tốt, hơn nữa còn thêm phong độ, lại nói đến tao nhã…”

Mân Huyên suýt chút nữa phụt nước chanh khỏi miệng, mấy thứ đó đều là mặt ngoài của anh ta mà, Giản Quân Dịch cũng ngụy trang quá tài, ngay cả trước mặt em gái mình cũng đeo một chiếc mặt nạ dịu dàng săn sóc.

“Quên đi, không nói về anh trai mình nữa.” Chỉ Dao khoát tay, lộ ra vẻ mặt thú vị tươi cười, “Đúng rồi, Mân Mân, cậu cùng Kim Chính Vũ thế nào?”

“Không thế nào, bạn bè bình thường.”

Mân Huyên hạ mắt hút nước chanh, đúng rồi, Kim Chính Vũ, tiểu tử kia thật đúng là tức giận sao, mỗi ngày mặc kệ nàng có rảnh hay không, hắn đều phải gọi mấy cuộc điện thoại lại đây nói chuyện phiếm với nàng, nhưng hôm nay di động lại im lặng cả ngày, cũng không nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên.

Uống xong nước chanh rồi, Chỉ Dao đẩy cái cốc ra, vẻ mặt hưng phấn cầm lấy tay Mân Huyên, “Mân Mân, hẳn cậu không biết đâu, Kim Chính Vũ là em họ của Lạc ca ca, bác của Lạc ca ca gả cho chủ tịch xí nghiệp Hàn Quốc Kim thị, Kim Chính Vũ sẽ là người thừa kế trong tương lai, nghe nói lần này cậu ta về nước để quản lí phân nhánh công ty bên này, chính là chuẩn bị để sau này sẽ tiếp quản toàn bộ xí nghiệp. Cậu cần phải nắm cậu ta cho chắc vào, mình thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu, mình khẳng định một trăm phần trăm với cậu, cậu ta thích cậu, mười phần thích luôn.”

“Chỉ Dao, cậu đừng nói lung tung, mình cùng cậu ta là không có khả năng.” Mân Huyên lơ đễnh lắc lắc đầu, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới vượt qua ranh giới bạn bè với Kim Chính Vũ, chỉ là bạn bè giữa nam và nữ.

Chỉ Dao trừng mắt, khó hiểu gắt gao truy vấn: “Sao lại không có khả năng, hai người một người chưa vợ, một người chưa chồng, hơn nữa mình thấy hai người ở chung cũng rất vui vẻ, vì sao lại không có khả năng?”

Mân Huyên không lên tiếng, nhìn chằm chằm mặt khăn trải bàn tinh xảo trên bàn, nhớ tới Kim Chính Vũ, liền không hiểu sao cũng nghĩ tới tối hôm qua Doãn Lạc Hàn cứ liên tục ép hỏi, cái loại giữ lấy không bao giờ giải thoát, như sợi dây quấn quanh cõi lòng, toàn thân nhất thời nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

“Mân Mân, không phải cậu để ý chuyện cậu ta nhỏ tuổi hơn cậu chứ?”

Chỉ Dao dường như trách cứ lắc lắc bả vai nàng vài lần, nàng nâng mắt thu hồi suy nghĩ, tiếp tục giữ nguyên yên lặng, làm như ngầm đồng ý lời Chỉ Dao.

Chọn tập
Bình luận