Xe đi ra khỏi Doãn trạch, đâm ra đường quốc lộ. Cô vẫn kiên nhẫn chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đựng cơn phẫn nộ của hắn, kết quả đợi mãi, đợi mãi, tới khi nhận thấy đã gần đến cửa tòa soạn rồi mà vẫn không thấy hắn nói gì, cô buột miệng “Anh đỗ xe ở lề đường đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hắn tựa hồ không nghe thấy lời nói của cô, vẫn cho xe chạy nhanh trên đường, sau mấy chục giây, môi hắn mới khẽ nhúc nhích một chút “Em định nói với anh chuyện phỏng vấn sao?”
Biết hắn đã đoán đúng, cô cắn môi, thật cẩn thận quan sát hắn, không phát hiện ra một tia giận dữ nào, bèn thừa cơ bày tỏ “Chuyện lần trước chúng tôi đã điều tra ra, là có người cố ý giở trò…”
Hắn thản nhiên liếc cô một cái “Anh biết.”
“Anh biết ư?” Cô hơi giật mình, thì ra hắn đã sớm nhìn ra Lương Ba ngày đó có dụng tâm kín đáo.
“Loại tiểu xảo này làm gì mà anh không nhận ra…” Hắn thản nhiên nói, sau đó lại nhắc nhở cô cô “Em có một nhược điểm lớn, đó là rất dễ tin tưởng người khác. Về sau làm việc em phải cẩn thận trong việc nhìn nhận. Thông thường sau lưng em sẽ luôn có một người ghen ghét muốn đâm em, cho nên không bao giờ được dễ dàng xem nhẹ những người bên cạnh mình”.
Không thể tưởng tượng được hắn đã sớm nhận ra…. Cô còn chưa kịp hiểu ra vấn đề mà trong nháy mắt hắn lại biết chuyện lần này là do có người cùng tòa soạn có ý định hại cô. Không biết hắn có đồng ý phỏng vấn nữa không….
“Hôm nay anh có bận không? Chuyên mục bên tòa soạn chúng tôi muốn phỏng vấn lại.” Cô lo lắng theo dõi vẻ mặt hắn, tầm mắt dừng lại ở đôi môi hắn, âm thầm chờ hắn quyết định.
Ánh mắt hắn do dự, miệng lại thản nhiên nói “Hôm nay anh có hai cuộc họp quan trọng, một cái là hội nghị thường kỳ, một cái là cuộc họp ban giám đốc, kín lịch rồi…”
“Tôi biết anh sẽ sắp xếp được mà, chúng tôi chỉ cần nửa giờ thôi mà…” Cô nhanh tay bám lấy cánh tay hắn, mặc dù biết việc mình đang làm là công tư lẫn lộn, nhưng vẫn quyết định gạt sang một bên, lo âu nói với hắn “Tôi đã cam đoan với thủ trưởng sẽ có buổi phỏng vấn, nếu lần này phỏng vấn không xong, tôi nhất định sẽ bị khiển trách thê thảm rồi…”
Hắn im lặng không nói, đôi mắt đầy vẻ ân hàm giảo hoạt.
Cô xem chừng có chút hy vọng, trừng mắt nhìn hắn “Nói đi, anh muốn trao đổi điều kiện thế nào?” Thật đáng giận, lại phải dùng đến chiêu này, thật thừa lời quá! Cô oán hận nghĩ.
“Lần này anh sẽ không nói trước!” Hắn nhún nhún vai, làm bộ không đếm xỉa đến tâm trạng của cô, cười khoái trá.
Cô nhớ rất rõ hắn đã từng nói qua, hắn là một thương nhân, chuyện gì không có lợi sẽ không làm, hắn lại là tay cao thủ trong đàm phán, ở phương diện này cô không có khả năng vượt hắn được. Vì thế cô cắn chặt răng nói “Nếu hôm nay anh thu xếp buổi phỏng vấn cho chúng tôi, tôi sẽ mời anh ăn tiệc, địa điểm anh chọn, vậy được không?”
Bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải xong buổi phỏng vấn! Cứ nghĩ đến việc toàn tòa soạn trên dưới mấy chục con người đang trông chờ vào buổi phỏng vấn lần này, cô lại cảm thấy dường như trên vai đang gánh một trọng trách nặng nề, vì thế giọng điệu cũng mềm mỏng đi một chút, không thể làm hỏng việc…
Hắn trầm ngâm một hồi, rồi trừng mắt nhìn lại “Là em đề nghị đó!”
“Vâng, là…là …là tôi nói, tôi đề nghị, anh không hề nói gì hết!” Cô nhịn không được liếc nhìn hắn, đúng là con người xem trọng sĩ diện!
“Buổi chiều anh sẽ hẹn em”. Hắn dừng xe ngay đối diện cổng tòa soạn, gương mặt hàn băng lộ ra nụ cười tươi rói.
Cô đang mở cửa xe bèn quay đầu hỏi hắn “Phỏng vấn vào mấy giờ thì được?” Cô muốn biết chắc chắn.
“Thời gian cụ thể anh chưa rõ được, xem lịch trình công việc đã, lát nữa anh sẽ nói Ôn thư ký gọi điện cho em.” Hắn nói chắc chắn, không giống như là có ý lừa cô.
Cô gật gật đầu, xuống xe, nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp diễn ra, rảo bước thật thoải mái. Đến tòa soạn thời gian còn sớm, mới 8 giờ rưỡi. Cứ nghĩ cô là người đến sớm nhất, không ngờ thấy Chu Hiếu Linh còn đến sớm hơn.
“Lăng tiểu thư, chào cô!” Chu Hiếu Linh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên chào rồi lại cúi đầu gõ bàn phím.
“Chu tiểu thư, sao hôm nay cô đến sớm thế?” Mân Huyên có chút tò mò, thấy trên màn hình máy tính là một bảng làm việc, nhớ là ngày hôm qua có giao cho Chu Hiếu Linh lập một phần bảng thống kê câu hỏi phỏng vấn.
“À, hôm qua tôi chưa làm xong việc nên sáng nay đến sớm chút để làm nốt. Đúng chín giờ tôi sẽ đặt trên bàn làm việc của cô.” Chu Hiếu Linh vội vàng gõ bàn phím, có vẻ có một chút lo lắng.
Thái độ làm việc của Chu Hiếu Linh rất nghiêm túc, Mân Huyên tỏ ý khen ngợi rồi đi vào phòng của mình. Từ sau lần Trịnh Trác dùng kế động rừng dọa hổ để xử lý Lương Ba, Chu Hiếu Linh không có động tĩnh gì nữa. Lúc này, lời nói của Doãn Lạc Hàn đột nhiên vang lên trong đầu cô, sẽ có người luôn muốn hại mình, vì vậy mình phải luôn biết mà đề phòng… Cô nghĩ về sau người cô cần đề phòng chính là Chu Hiếu Linh.
Chín giờ, ngoài văn phòng các đồng sự đã đến đông đủ, Chu Hiếu Linh quả nhiên đúng giờ gõ cửa đưa cho cô bảng thống kê. Cô liền gọi Tích Vân vào cùng thảo luận lại toàn bộ các câu hỏi phỏng vấn một cách chi tiết.
Hơn mười phút sau, cô nhận được điện thoại của Ôn Nhược Nhàn “Lăng tiểu thư, mời cô đúng chín giờ bốn mươi lăm phút có mặt tại Đường Thịnh. Mười giờ ba mươi tổng tài sẽ tham gia hội nghị thường kỳ rất quan trọng.”
Vừa buông điện thoại, cô liền chạy ra giục nhiếp ảnh gia, Phụ trách biên tập chuyên mục mới được bổ nhiệm Tích Vân, ngoài ra còn có một biên tập viên khác chưa biết tên cùng xuất phát.
Đúng chín giờ bốn mươi phút, bốn người đã có mặt tại tầng cao nhất của tập đoàn Đường Thịnh. Mân Huyên quay đầu nhìn lại ba người đi phía sau, bọn họ đều đã làm việc ở tòa soạn vài năm, đã làm vô số cuộc phỏng vấn với các nhân vật nổi tiếng, kinh nghiệm rất phong phú, cô tin tưởng 200% lần này sẽ thành công.
Bốn người nhìn nhau với ánh mắt quyết tâm, rồi bước vào địa điểm phỏng vấn lần này _ phòng họp.
Đúng như cô dự liệu, buổi phỏng vấn đã tiến hành thuận lợi được hơn hai mươi phút, ba người bọn họ được sắp xếp ngồi đối diện với Doãn Lạc Hàn. Nhiếp ảnh gia liên tục thay đổi góc độ để chụp ảnh.
Doãn Lạc Hàn cử chỉ ưu nhã, bình dị gần gũi, hoàn toàn không có vẻ ngạo mạn lạnh lùng như giới truyền thông vẫn đồn đại, hơn thế, hắn nói năng khôn khéo, hài hước làm cho không khí buổi phỏng vấn phút chốc trở nên thoải mái chưa từng có.
Cô xem đồng hồ, còn sáu phút nữa, theo kế hoạch thì đã đến lúc hỏi đến câu cuối cùng.
Tích Vân không cần giấy bút, đưa ra câu hỏi đã thuộc làu “Doãn tổng tài, còn một câu hỏi cuối cùng… Từ khi anh tiếp quản tập đoàn Đường Thịnh đến nay, mọi việc lớn nhỏ đều tốt đẹp, anh lại sớm có ba năm hôn ước khiến mọi người ngưỡng mộ, anh có thể chia sẻ một chút về chuyện này chứ? Theo quan niệm của anh thì hạnh phúc là gì?”
Hắn không trả lời lập tức như mấy câu hỏi trước, ánh mắt đột nhiên hướng thẳng về phía Mân Huyên. Người cô cứng đờ, cảm giác được ánh mắt nóng rực dị thường của hắn. Bất giác cô rùng mình một cái…