Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 209: Không thể thoát thân

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

Dìu hắn đến cửa khách sạn chỉ khoảng năm mươi thước, lẽ ra sẽ rất nhẹ nhàng, kết quả giúp đỡ một thân thể cao lớn như vậy, nàng mệt mồ hôi ướt đẫm, mà hắn lại dùng một loại ánh mắt bí hiểm nhìn nàng, càng khiến nàng toàn thân không được tự nhiên.

Hơi thở ấm áp của hắn lao thẳng tới cổ, nàng muốn tránh ra, nhưng cứ như vậy cánh tay hắn lại rơi xuống, nàng đành phải chịu đựng.

“Haizz… anh đừng nhìn tôi như vậy được không?” Nàng rốt cục nhịn không được lên tiếng, người này ánh mắt rất quỷ dị khiến nàng rùng mình nổi da gà. Nàng cũng sẽ không vọng tưởng nghĩ đến hắn đang cảm kích mình.

Hắn nhếch môi có chút như vô ý cười, phun ra mỏng manh dòng khí “Tôi nghĩ tôi nợ cô một lần ân tình”

“Không cần, tôi cũng không phải muốn lấy ân tình của anh mà làm vậy. Chuyện này coi như tôi làm việc thiện” Nàng lơ đễnh chớp chớp mắt, cước bộ không khỏi nhanh hơn, nhanh chóng đưa hắn đến đại sảnh cũng là mình nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Thật vất vả dìu hắn vào đại sảnh, kết quả một bóng người cũng không có. Nàng lo lắng nhìn quanh, vẫn là không có đến nửa bóng người nào.

Không biết có phải chính mình nhìn nhầm rồi không, nàng phát hiện hắn mang theo một chút may mắn cười ngân, không tin được nhìn lại, chỉ thấy hắn đang chau mày, cố nén cơn đau.

Thân thể hắn sức nặng có một nửa đều đặt trên người nàng, nàng cố gắng bước đi. Quên đi, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như giả bộ, nàng sẽ đưa hắn đến phòng tốt.

Cửa thang máy đóng lại, hắn nghiêng đầu cố nén dạ dày quặn đau, bản năng ôm sát thân thể mềm mại bên cạnh, mùi thơm sâu kín quen thuộc của cơ thể lại từ từ truyền đến. Hắn khẽ nhếch môi, có lẽ là lúc bị bệnh được người ta giúp đỡ mà sinh ra ỷ lại rồi, hắn đột nhiên có cảm giác vĩnh viễn muốn ôm lấy nàng.

Hắn biết nàng hiện tại chỉ muốn né tránh mình, hắn thật sự đã làm cho nàng e sợ sao? Một tia cô đơn chua xót khẽ khàng xâm chiếm hắn.

Đẩy cửa đi vào, nàng thấy hắn mặc âu phục không thoải mái, liền giúp hắn cởi áo khoác, sau đó giúp hắn nằm lên giường, đứng dậy nhìn sắc mặt hắn thật không tốt, nhịn không được lại nhoài người đến, đầu ngón tay vừa đụng tới trán hắn, độ ấm phỏng tay, xem ra hắn sốt rất cao.

“Thuốc dạ dày của anh ở đâu?” Nàng mặt không biểu cảm hỏi , trông hắn như vậy khẳng định không phải lần đầu tiên bị đau dạ dày, nhất định có là có sẵn thuốc.

Đôi mắt hắn hiện lên ánh sáng nhu hòa, yên lặng nhìn nàng, khẽ nói “Ngăn kéo thứ hai.”

Nàng xoay người, mở ngăn kéo, nhìn qua liền thấy thuốc đau dạ dày, đọc kỹ tờ chỉ dẫn, chỉ cần uống một viên là được . Ngăn kéo còn có mấy loại thuốc khác, nàng tiếp tục tìm kiếm, lại tìm được thuốc cảm.

Nàng đứng dậy đi rót nước, lại đi trở về cúi người tới gần hắn, đem thuốc bỏ vào miệng hắn, rồi lại đem chén nước đến, nhìn hắn chậm rãi uống.

Hai tay hắn xoa nhẹ bụng, nhắm mắt lại như đang cố gắng chịu đau, thuốc vẫn chưa có tác dụng, trên trán lại toát ra đầy mồ hôi, không biết là vì đau dạ dày hay là vì bị cảm.

Làm xong những chuyện cần làm, nàng buông chén xuống, thản nhiên nói một câu “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

Vừa đứng dậy, cánh tay lại bị hắn túm lại, nàng xoay người đang muốn bỏ ra, lại nhìn đến hắn nhắm chặt hai mắt, miệng nói lung tung cái gì.

Không được, nàng không thể mềm lòng, người này đã từng tàn nhẫn như vậy với mình, hôm nay nàng đã làm quá nhiều rồi , không thể tiếp tục nữa, nàng quyết tâm bỏ tay hắn ra.

“…… Không…… Đừng…… Không…… Tôi…… Đừng…… Không…… Đau…… Tối quá……”

Vừa gỡ được ngón tay cuối cùng của hắn ra khỏi cổ tay, nàng lại nghe thấy hắn kêu to, như là đang nói mơ.

Đau? Hắn còn đau bụng sao? Ánh mắt của nàng dời về phía bụng hắn, thấy bàn tay xoa bụng của hắn đã dời đi, đột nhiên hắn lại nắm chặt tay nàng, như là sợ nàng biến mất, đem tay nàng gắt gao ôm lấy trong tay hắn.

“Đừng đi…… Xin em đừng đi…… Bên tôi…… Ở lại bên tôi……”

Lần này nàng nghe rõ hắn nỉ non, nàng bắt đầu chần chừ đứng lên, hắn hiện tại là đang nói mơ, hiển nhiên còn không có biết rõ ràng đối tượng là nàng, hắn chán ghét nàng như vậy, nếu hắn đang tỉnh táo, khẳng định sẽ không lôi kéo tay nàng như vậy. Có lẽ nàng chỉ là người thay thế, hắn cho rằng nàng là Chỉ Dao.

Nàng vặn vẹo cổ tay, dùng sức muốn gỡ tay hắn ra, bất quá hắn giữ rất chặt, nàng lần này thật quyết tâm, không lưu tình chút nào gỡ từng ngón tay của hắn ra.

“…… Tôi chỉ cần em ở lại bên tôi…….Mân…… Mân……”

Động tác của nàng ngay lập tức dừng lại, hắn đang nói gì vậy, hắn vừa gọi tên mình sao? Có thể hay không là chính mình nghe lầm……..

“…… A…… Không có em tôi ngủ không được…… Ở lại đi…… Mân……”

Chỉ đơn giản là gọi tên nàng, lại đủ khiến nàng như bị sét đánh, nàng nghe được rất rõ ràng, chữ “Mân” phát âm chuẩn xác mà sinh động. Phát sốt mà ngủ mê lại gọi tên nàng, như vậy là sao?

“…… Tôi không ngủ được……….Không ngủ được…… Ở lại…… Xin em ở lại…… Huyên……” Hắn nói có chút không rõ ràng lắm, thanh âm cao một tiếng thấp một tiếng, nhưng những từ cơ bản nàng đều đã nghe lọt.

Nàng đột nhiên phát giác chính mình không thể bỏ đi, thân thể không nghe lời ngồi xổm bên giường, tay phải còn đang bị nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, trong đầu nàng đột nhiên xẹt qua một hình ảnh, dường như khi nàng bị bệnh hắn cũng từng chăm sóc nàng……….

Như vậy, lần này coi như trả ơn là được, dù sao hắn hiện tại sinh bệnh , cũng không thể làm gì nàng, liền cố mà chăm sóc hắn một đêm.

Nàng nhìn Doãn Lạc Hàn từng không ai bì nổi mà giờ lại phải nằm trên giường bệnh như thế này, rồi chuyện mình đã từng thề sẽ không gặp hắn mà giờ lại ngồi đây chăm sóc hắn, không khỏi cười khổ một tiếng, thật sự là thế sự khó liệu.

Trán hắn nóng bỏng, nàng đứng dậy muốn đi lấy khăn mặt đặt trên trán hắn cho hạ nhiệt, nhưng là hai tay của hắn đem tay nàng bao kín không kẽ hở, nàng căn bản không thể giãy giụa đi ra.

Chọn tập
Bình luận
× sticky