Cô thật sự muốn sinh thêm một đứa con gái, thật sự rất rất muốn… Chỉ cần nghĩ đến gương mặt trẻ con dễ thương, làn da hồng hồng mịn màng, cô lại bất giác mỉm cười…
Ngày đó, cô đưa ra ý muốn sinh thêm một bé gái, ánh mắt hắn đã thật sự rất sợ hãi… Đó là nỗi sợ mất đi cô, ánh mắt đó đến tận bây giờ cô vẫn không thể quên được.
Chỉ là… ước muốn có con gái của cô thật sự rất mãnh liệt, giống như đã cắm rễ trong lòng cô, khiến cô khó có thể gạt bỏ được… Nhưng mỗi khi cô muốn đấu tranh đến cùng, cô lại do dự… cô sợ gợi lại kỉ niệm đáng sợ ngày cô ở trong phòng đẻ của hắn…
Hắn quay đầu nhìn gương mặt u ám của cô, nhẹ giọng dỗ dành “Huyên, em đừng nghĩ lung tung nữa. Về xem Tiểu Lạc Lạc thế nào, rồi đi dạo phố cùng Chỉ Dao, nói chuyện giải sầu. Cứ mua đồ thoải mái, mấy hôm nữa anh sẽ gửi thêm tiền vào tài khoản cho em.”
“Vâng…” Cô hàm hồ đáp lời. Mười mấy năm qua, cô luôn tiết kiệm trong chi tiêu, không có thói quen tiêu xài hoang phí, vì vậy cho dù đã kết hôn một năm nay, hắn gửi rất nhiều chi phiếu và tiền vào tài khoản cho cô, cô cũng vẫn chỉ thỉnh thoảng mua những thứ cần thiết, thành ra tiền vẫn còn thừa rất nhiều.
Cô cúi đầu mân mê chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út. Gần đây hắn thường xuyên đặt đồ hàng hiệu về cho cô, nghiễm nhiên tủ đồ của cô mỗi ngày lại đầy thêm một chút. Mà đặc biệt, quần áo hắn đặt cũng rất vừa người, cực kì cân xứng với dáng người cô.
Thấy cô cúi đầu buồn buồn không nói điều gì, hắn đương nhiên có thể đoán được cô đang nghĩ gì, mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ má cô, dỗ ngọt “Ngoan ngoãn nghe lời, biết không? Đến tối anh sẽ cho em một bất ngờ.”
Không muốn khiến hắn sắp làm việc mà còn phải lo lắng cho mình, cô cố nở nụ cười “Vâng, em sẽ chờ.”
Nụ cười trên gương mặt hắn bất chợt cứng ngắc. Dường như hắn thở dài một cái, sau đó giọng buồn buồn nói “Huyên, em không vui sao?”
“Đâu có!” Cô lại tiếp tục cười, nhưng sao thế này, khóe miệng cứ như đang bị quả tạ ngàn cân kéo xuống, cơ mặt có cảm giác đơ cứng, đôi mắt lại bị che phủ bởi những tầng nước. Cô biết nụ cười lúc này của mình chắc chắn là vô cùng khó coi.
“Chết tiệt!!” Hắn tức giận đập mạnh tay vào vô lăng một cái, khiến chiếc xe phát ra một tiếng còi đinh tai…
Cô co rúm người lại, mũi bắt đầu thấy ngứa, nước mắt không kìm được tràn ra khỏi hốc mắt “Hàn, anh đừng tức giận, xin anh đừng giận… Không phải em không vui… Chỉ là em nghĩ…… Không, em không nghĩ gì cả… Anh đừng giận……”
Thấy hắn tức giận, cô phát hoảng, liên tục giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, thành ra ấp úng, nước mắt tràn ra càng lúc càng nhiều, giống như những hạt trân châu long lanh lăn dài trên gương mặt.
Xe thể thao phát ra tiếng phanh kít thật lớn. Doãn Lạc Hàn dừng xe ở bên đường, cuống quít nâng gương mặt đang tràn đầy nước mắt của cô lên, giọng nói đầy yêu thương, xót xa “Huyên, đừng khóc,… Đừng khóc… Em khóc như vậy, anh không biết phải làm sao cả… Đừng khóc……”
Nước mắt của cô lại rơi càng nhiều, giống như đứa trẻ bị bắt nạt, khóc òa lên “Không… không phải em cố ý chọc tức anh đâu…… Em không bao giờ nói vậy nữa… Anh… đừng giận em…………”
“Huyên, không phải anh giận em… Anh thề… không phải anh giận em, là anh giận chính bản thân anh…” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, trầm giọng lẩm bẩm “Đừng khóc, đừng khóc, em khóc khiến lòng anh rất đau…”
Hắn hôn lên má cô nhẹ như một làn gió, khiến cô như được trấn an, trong lòng lập tức trở nên ấm áp.
“Anh lừa em… rõ ràng anh đang giận…” Cô khóc thút thít lắc đầu, không tin lời hắn nói.
Hắn thở dài xót xa “Anh nói thật… là anh giận chính mình, giận anh nhát gan, chỉ cần nghĩ đến việc mất đi em, trái tim anh lại trở nên trống rỗng, cho nên anh không dám mạo hiểm… Huyên, em hiểu không? Em có hiểu không?”
Cô hơi sửng sốt, sau đó lấy hết dũng khí nói hết lòng mình “Nhưng…… Nhưng y học bây giờ rất phát triển, sẽ không sao đâu… Anh tin em đi, em cũng muốn ở bên anh trọn đời mà, làm sao em có thể bỏ anh mà đi được… Em hứa, anh tin em đi…”
“Huyên……” Hắn chợt ôm chặt lấy cô, chặt đến mức giống như muốn hòa hai người vào làm một “Để anh nghĩ đã… để anh nghĩ kĩ… Cho anh thời gian, cho anh thời gian suy nghĩ, được không em?”
Hắn đã nhượng bộ. Nghe giọng hắn run run, cô cũng có thể nhận ra hắn đang rất khủng hoảng. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sợ hãi như vậy. Để vượt qua cảm giác đáng sợ – cảm giác đứng trước nguy cơ mất đi người mình yêu thương nhất – quả thật sẽ cần rất nhiều dũng khí.
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, lắng nghe nhịp đập trái tim của nhau. Thỉnh thoảng, hắn lại thì thầm bên tai cô những lời ngọt ngào, có đôi khi nghe rất rõ, nhưng có đôi khi lại mơ hồ,… Nhưng không quan trọng, cho dù không nghe rõ, cô vẫn biết đó là những lời yêu thương. Hắn yêu cô.
Nửa giờ sau, hắn kéo cô vào phòng khách. Cô vội vàng vào phòng trẻ con. Lúc này, Tiểu Lạc Lạc đang nằm trên nôi ngủ trưa, gương mặt hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn miệng lại hơi mỉm cười như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó. Nghe tiếng hít thở nho nhỏ của con, lòng cô ấm lại, không khỏi tiến lại gần hôn nhẹ lên má con.
Cô hỏi chuyện bảo mẫu, được biết Tiểu Lạc Lạc hôm nay ở nhà rất ngoan. Sau đó, cô dặn dfo bảo mẫu vài câu rồi mở cửa ra ngoài, thấy Doãn Lạc Hàn đang từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm cái gì đó.
Cô hít vào một hơi. Cô không trách hắn, cô đồng ý cho hắn thời gian để cân nhắc, vì vậy, cô không nói gì, đi tới gần nhận lấy chiếc túi trong tay hắn, lấy ra viên thuốc, sau đó nhấp một ngụm nước, không chút do dự nuốt xuống.