Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 395

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
Chọn tập

“Đồ ngu!” Lăng Chính Đào cũng gào lớn “Vừa rồi cô thăm dò kiểu gì vậy, lại bảo Lăng Mân Huyên đang ra cửa sau, làm tôi mất thời gian….”

Thì ra lần bắt cóc này đã được bọn họ chuẩn bị từ trước. Chu Hiếu Linh trà trộn vào buổi tiệc, tránh trong góc tối, quan sát nhất cử nhất động của Mân Huyên, sau đó khi thấy Mân Huyên đi ra cửa sau liền gọi điện báo cho Lăng Chính Đào đang chờ sẵn ở ngoài. Vì vậy mới có một màn bắt cóc như vừa rồi.

Tuy có hơi phí thời gian nhưng dù sao cũng vẫn là thành công. Lăng Chính Đào đắc ý nói với Doãn Lạc Hàn đang ở sau khoảng chục bước “Gọi cho cảnh sát và luật sư đi, bảo mày muốn hủy đơn kiện.”

Nói xong, hắn đẩy Mân Huyên vào xe, sau đó cũng ngồi vào trong, vẫn tiếp tục đặt con dao lên cổ Mân Huyên.

“Còn nói tôi ngu, ông mới là lão già ngu ngốc!” Chu Hiếu Linh cười lạnh “Có lẽ lúc này bọn họ đã giao hết chứng cứ cho cảnh sát, cảnh sát cũng đã bắt đầu lập án điều tra, ông cho là nói một câu rút đơn kiện là xong sao?”

“Thả cô ấy ra đi, tôi sẽ làm con tin!” Ánh mắt Doãn Lạc Hàn hiện lên tia âm hàn đáng sợ. Nhìn Mân Huyên đang ngồi trong xe, nhìn con dao nhọn hoắt đang đặt trên cần cổ non mịn, hắn sợ Lăng Chính Đào không khống chế được cảm xúc sẽ làm hại cô. Hắn tình nguyện thế chỗ cô, hắn không muốn người hắn yêu rơi vào nguy hiểm.

Doãn Lạc Hàn bắt đầu tiến gần từng bước. Lăng Chính Đào rất cảnh giác, vội cuống quít hét lên “Đừng tới đây! Nếu không tao giết nó! Đừng tưởng tao ngu, mày khỏe như vậy, nếu mày phản kháng tao làm sao giữ được….”

Không ngờ Lăng Chính Đào lại thâm hiểm như vậy. Doãn Lạc Hàn sợ hắn làm hại Mân Huyên, vội dừng bước. Hắn nhìn sang Chính Vũ, Chính Vũ cũng nhìn hắn, sau đó hắn hiểu ý gật nhẹ đầu.

Lăng Chính Đào thấy Chu Hiếu Linh nói cũng có lý, bắt đầu hoang mang lo sợ “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Chu Hiếu Linh ngược lại lại vô cùng bình tĩnh “Đương nhiên là giữ nguyên kế hoạch, cứ vơ vét tài sản của bọn họ, cảnh cáo bọn họ không được báo cảnh sát đã, sau đó trốn đi…”

Ánh mắt Lăng Chính Đào lập tức nảy lên sự tham lam “Đúng, đúng vậy! Giữ nguyên kế hoạch…. Tao muốn 800 ngàn! Doãn Lạc Hàn, mày nghe rõ chưa? Tao muốn 800 ngàn! Chu Hiếu Linh, mau nói cho nó biết địa chỉ giao tiền….”

Chu Hiếu Linh nhìn Doãn Lạc Hàn đang bất động, đắc ý cười “Haha… 800 ngàn đổi hai mạng người một lớn một nhỏ… 3 giờ chiều hôm nay mang tiền đến……”

Lời của Chu Hiếu Linh còn chưa nói hết, bốn phía liền vang lên tiếng xe cảnh sát.

“Được lắm Doãn Lạc Hàn! Anh dám báo cảnh sát… Bảo cảnh sát không được tới gần, nếu không cho dù tôi chết cũng phải kéo Lăng Mân Huyên theo cùng!” Chu Hiếu Linh hoảng sợ dẫm mạnh chân ga. Chiếc xe vọt đi như điên, bụi bay mịt mù.

Có hai chiếc xe cảnh sát lao tới, muốn chặn chiếc xe đang phi như bay lại, nhưng hai người đàn ông đã vội gầm lên “Tránh ra! Trong xe có con tin!”

Vì vậy, Chu Hiếu Linh thuận lợi lái xe ra khỏi vòng vây của cảnh sát. Doãn Lạc Hàn thất vọng hoản loạn muốn chạy theo chiếc xe, nhưng Chính Vũ bình tĩnh hơn đã giữ chặt vai hắn lại “Lạc, mau đi tìm một chiếc xe!”

Đúng lúc này, Chỉ Dao lái xe thể thao dừng trước mặt bọn họ, sau đó vội vàng xuống xe “Lạc ca ca, chiếc xe này chạy rất nhanh, anh mau lên cứu Mân Mân đi!”

Doãn Lạc Hàn liền nhảy vào trong xe. Chính Vũ cũng theo sát sau ngồi vào ghế bên cạnh “Tôi đi với anh, mau lái đi!”

Doãn Lạc Hàn dẫm chân ga, xe thể thao vọt theo chiếc xe bắt cóc. Đi được khoảng 100m, xe thể thao rốt cục cũng đuổi kịp chiếc xe bắt cóc, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

“Sao anh đi chậm vậy?” Chính Vũ sốt ruột nói “Phi lên, ngăn trước mặt bọn chúng để bọn chúng dừng xe!”

Doãn Lạc Hàn không đồng ý “Đó không phải là một biện pháp tốt. Huyên vẫn đang trong xe, giờ bọn chúng có dừng lại cũng vẫn sẽ lấy cô ấy ra để uy hiếp chúng ta, không khác gì ban nãy cả.”

“Vậy giờ phải làm sao?” Chính Vũ sốt sắng. Đúng lúc này, điện thoại Chính Vũ đổ chuông, giọng Chỉ Dao truyền đến “Chính Vũ, xe cảnh sát cũng đuổi theo rồi…”

Chính Vũ tức giận gào lên “Ai cho bọn họ đuổi theo?! Như vậy có thể làm hại Mân Mân đó!”

“Nhưng cảnh sát nói bọn họ có trách nhiệm cứu người, hơn nữa bọn họ cũng đã bố trí lực lượng, Lăng Chính Đào nhất định không thể chạy thoát!”

Chính Vũ bóp bóp trán “Hiện giờ xe bọn họ đang đi về phía ngoại thành……”

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi truyền đến. Xe của Chu Hiếu Linh lại chồm lên, lao về phía trước với tốc độ kinh hồn.

Di động của Doãn Lạc Hàn vang lên, là số của Mân Huyên. Không cần nghĩ cũng biết bọn chúng dùng điện thoại của cô để gọi cho hắn.

Lăng Chính Đào gầm rú như bị tâm thần ở đầu dây bên kia “Doãn Lạc Hàn, mày dám báo cảnh sát, còn dám cùng cảnh sát đuổi theo tao! Hừ, mày bảo bọn cảnh sát dừng lại ngay, nếu không tao sẽ giết Lăng Mân Huyên ngay lập tức!”

Sau đó, dường như Lăng Chính Đào đưa điện thoại tới trước mặt Mân Huyên để ép cô bảo Doãn Lạc Hàn không đuổi theo nữa, nhưng Mân Huyên lại vội vàng nói “Hàn, đừng nghe bọn họ, cứ……”

“Mày muốn chết à?!” Điện thoại truyền đến tiếng va đập. Doãn Lạc Hàn vội nhìn xuyên qua cửa kính xe phía trên, thấy Lăng Chính Đào đang giơ tay đánh Mân Huyên.

“Chết tiệt! Lăng Chính Đào, đánh phụ nữ… ông có phải là đàn ông không?!” Doãn Lạc Hàn tức giận đập mạnh tay xuống vô lăng khiến còi xe kêu ầm lên. Hắn cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả người con gái hắn yêu mà hắn cũng không bảo vệ được…

Chọn tập
Bình luận
× sticky