nguồn: cindycandy218.wordpress.com
Edit: Havi
Beta: CeCe
Đôi mắt hắn lóe lên chút kinh ngạc, dường như là không ngờ tới cô lại nói như vậy, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cô “Trong lòng anh chỉ có mỗi em, em nghĩ anh còn có thể nhìn người nào khác nữa?”
Nghe hắn trầm ấm vừa nói vừa mân mê đôi tay của cô, trong lòng cô phút chốc dâng lên cảm giác quá đỗi ngọt ngào… Đúng vậy… cô chẳng có lý do gì để không tin hắn cả. Mỗi ngày trừ thời gian hắn ở công ty ra, còn lại bất luận sớm muộn gì đều ở biệt thự với cô, không có khả năng hắn còn có người khác ở bên ngoài.
“Vậy sao anh nhìn……” Cô vẫn có chút nghi hoặc, vừa hỏi ra tiếng, lại cảm giác được bàn tay hắn nắm lấy tay cô chặt hơn một chút “Có một số việc anh không muốn nói nhiều, đợi đến thời điểm thích hợp nhất định anh sẽ nói rõ cho em biết.”
Được rồi, hắn đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều. Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Hắn cười cười nhìn cô “Cho em quyết định đó, muốn đến công ty với anh hay về nhà trước?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhớ ra dường như Ôn Nhược Nhàn đã nói chiều nay hắn có một cuộc họp, lại nhớ buổi sáng hắn cũng đã nói tối mới về được. Nghĩ rằng hẳn hắn có rất nhiều việc, cô cũng không muốn làm phiền hắn.
Hắn gian trá nhìn cô một cái, sau đó chưa để cô kịp mở miệng lại lập tức nói “Em không nói gì tức là nghe theo anh. Được, anh quyết định em sẽ đến công ty cùng anh!”
Cô phồng mồm trợn má, giãy nảy “Gì vậy?! Ban nãy em đang nghĩ mà, bây giờ em trả lời, em……”
Lời của cô lập tức bị đôi môi hắn nuốt lấy, cái lưỡi ẩm ướt và nóng bỏng của hắn lập tức tung hoành trong khoang miệng nhỏ xinh của cô. Hắn hôn cô rất nồng nhiệt, khiến cô không chịu được ngả vào người hắn, mặc sức hắn muốn làm gì thì làm.
Một hồi sau, nụ hôn nồng cháy của hắn đã trở thành những nụ hôn nhẹ. Hắn vừa hôn vừa thầm thì ái muội “Biết không? Anh chờ đến đêm để nhấm nháp em thật khổ sở….”
Câu nói tình nồng ý mặn của hắn khiến cô đỏ cả mặt. Đúng lúc này, Lamborghini chậm rãi dừng lại, vững vàng trước tập đoàn Đường Thịnh.
Hắn kéo tay cô đi thẳng đến thang máy chuyên dụng. Thang máy vừa mở ra tại tầng cao nhất, Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn đã chờ sẵn ở đó. Thì ra hai người họ đi xe khác về trước cô và hắn để chuẩn bị công việc.
Doãn Lạc Hàn nắm tay Mân Huyên đi vào văn phòng. Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn đi phía sau, liên tục báo cáo công việc cho hắn nghe.
“Tổng tài, mười lăm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, giám đốc của các xí nghiệp đã đến đông đủ……”
“Tổng tài, còn có hai bản hợp đồng chờ anh kí tên……”
Mân Huyên tự giác ngồi xuống sofa. Doãn Lạc Hàn nhíu mày, kiên nhẫn nghe hai trợ thủ đắc lực báo cáo công việc, cởi áo khoác ngoài đưa cho Từ Bang, lại đón lấy hai tập văn kiện từ tay Ôn Nhược Nhàn, kí tên xoèn xoẹt.
“Tổng tài, vừa rồi tổng giám đốc LK gọi điện đến nói lần này sản phẩm mới công bố không thành công như mọi lần, số lượng bán ra kém những lần trước tới một phần ba. Ông ấy muốn xin ý kiến anh liệu có cần mời một ngôi sao để quảng bá cho sản phẩm như mọi lần không? Ông ấy cho rằng nguyên nhân chủ yếu khiến cho sản phẩm mới không được chào đón như mong đợi là do chưa có một ngôi sao làm đại diện. Ông ấy còn nói tuy rằng chi phí mời một ngôi sao làm người đại diện rất đắt, nhưng sản phẩm sẽ được toàn thế giới để ý, lợi nhuận sẽ……”
Vừa nghe Từ Bang thông báo, Doãn Lạc Hàn không chút do dự cắt lời “Không cần, cứ làm theo phương án đã nói. Vài ngày nữa sẽ có kết quả không ngờ, bảo bọn họ cứ yên tâm mà đợi.”
“Vâng, tổng tài.” Từ Bang gật đầu. Doãn Lạc Hàn phất phất tay, Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn vội vàng đi ra ngoài.
Từ lúc vào trong văn phòng đến giờ, tai cô đã bị tiếng nói của Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn oanh tạc suốt năm phút, bây giờ mới im lặng. Mân Huyên tựa vào sofa thở dài một cái, không khỏi sinh ra chút cảm khái… Xem ra muốn quản lý một tập đoàn khổng lồ như vậy, tổng tài như Doãn Lạc Hàn cũng không phải nhàn hạ sung sướng như người ngoài vẫn tưởng, ngược lại công việc thật sự là mệt mỏi gấp trăm lần.
“Huyên, em làm gì thì làm đi, bây giờ anh không thể ở bên em được.” Doãn Lạc Hàn đóng tập văn kiện lại, giơ tay nhìn đồng hồ “Em cũng nghe rồi đó, còn mười lăm phút, bây giờ cũng hết nửa thời gian rồi, chỉ còn tám phút mười hai giây nữa……”
“Em biết rồi, em cũng có việc muốn làm mà.” Cô cắt lời lảm nhảm của hắn, mở máy tính bảng ra, đăng nhập vào trang web của tòa soạn, xem có gì mới không.
“Ừ, anh sẽ cố gắng xong việc nhanh.” Hắn tiến đến gần nàng, phả hơi nóng bên tai nàng “Anh mong mau mau đến đêm quá…”
Hắn cười to ngả ngớn ái muội. Cô làm bộ như không nghe thấy, đi vòng ra bàn, ngồi nghịch máy tính, bên môi lại hơi mân lên thành nụ cười.
Cô xem phần tạp chí sắp được in ấn, lại phát hiện ra có một lỗi nhỏ liền chat với đồng sự thảo luận công việc. Một lúc sau, chỗ sai đã được sửa, coi như hoàn thành.
Cuộc họp của hắn rất dài. Cô làm xong việc mệt mỏi dựa vào sofa ngủ…
Đến khi cô mở mắt tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ hoắc, trên người có đã được đắp chăn.
Cô hít vào một hơi, có mùi của hắn…. *Ghê thật, đúng là iêu nhau, đến mùi của nhau cũng nhận ra =.=* Không biết hắn đã bế cô vào đây lúc nào nữa… Cô xốc chăn xuống giường, nhìn căn phòng sang trọng…. Chắc là phòng nghỉ ở công ty của hắn.
Cô lại nhìn ra ngoài trời, thấy sắc trời đã ảm đạm. Chạng vạng rồi. Haizz… sao cô có thể ngủ lâu như vậy chứ?! Cô lười biếng vặn vẹo người vài cái, lẩm bẩm lầu bầu mở cửa đi ra ngoài, lập tức thấy hắn đang cúi đầu tập trung ở bàn làm việc.
Hắn đang vuốt nhẹ cằm, nhíu mày chăm chú nhìn vào một đồ thị đường cong trên máy tính, nghe thấy tiếng bước chân của cô liền nhìn lên, ấm áp hỏi “Huyên, ngủ ngon không? Lại đây! Đến đây với anh.”