Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Ôn Nhược Nhàn mời cô ngồi trên sofa còn mình xoay người vào bếp pha café. Cô nhìn ngắm xung quanh… Căn hộ này rất đẹp, phải gấp đôi căn hộ mà Doãn Lạc Hàn và cô ở chung trước đây.
Di động của cô chợt đổ chuông ầm ĩ. Cô mặc kệ coi như mắt mù tai điếc. Ôn Nhược Nhàn ngó ra nhìn một lần, sau đó lại mỉm cười rụt đầu lại.
Một lát sau, Ôn Nhược Nhàn bưng tới hai ly café thơm nồng. Mân Huyên nhấp một ngụm café, không khỏi cảm thán “Cô pha café ngon thật đấy!”
Ôn Nhược Nhàn bật cười “Mỗi ngày tổng giám đốc phải uống tới mười ly café, tôi pha mãi rồi tài nghệ cũng phải tốt lên thôi. Nếu cô thích, tôi sẽ dạy cho cô.”
Nghe Ôn Nhược Nhàn nói đến Doãn Lạc Hàn, Mân Huyên chu môi không nói gì nữa.
“Cô và anh ấy cãi nhau à?” Ôn Nhược Nhàn buông ly café xuống, thân thiết hỏi cô.
Mân Huyên lắc lắc đầu “Anh ta cứ dây dưa với cô gái khác……”
“Là cô gái họ Chu đó sao?”
Mân Huyên ngạc nhiên “Đúng vậy, sao cô biết?”
Ôn Nhược Nhàn cẩn thận nói “Cô ta đã tới công ty làm loạn vài lần. Bị bảo vệ ngăn cản, cô ta lại gọi điện đến yêu cầu gặp tổng giám đốc, mỗi lần đều bị tôi từ chối. Gần đây không biết cô ta làm sao có được số di động của tổng giám đốc, thường xuyên gọi cho anh ấy. Tổng giám đốc đã rất gay gắt với cô ta, nhưng nghe cô nói như vậy thì xem ra cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc…”
Mân Huyên lại ngạc nhiên, thấy Ôn Nhược Nhàn có vẻ biết nhiều chuyện nên tranh thủ hỏi “Trước kia rốt cục anh ấy và cô ta đã xảy ra chuyện gì? Có phải lại là tàn dư của một cuộc phong lưu……”
“Không phải, cô hiểu lầm rồi, quan hệ giữa cô ta và tổng giám đốc không phải như vậy. Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như là trước đây tổng giám đốc nợ cô ta một ân tình gì đó, vì vậy cô ta lấy chuyện đó ra đòi tổng giám đốc cưới cô ta. Đương nhiên là tổng giám đốc không đồng ý, nhưng anh ấy cũng đã cho cô ta một số tiền rất lớn, coi như là trả món nợ ân tình. Cô ta không được làm phu nhân tổng giám đốc, nhưng thấy số tiền lớn thì gật đầu đồng ý, nói từ nay về sau sẽ không làm phiền tổng giám đốc nữa. Chuyện này đã xảy ra từ năm ngoái, tưởng vậy là xong rồi, nhưng gần đây cô ta lại thường xuyên đến đòi gặp tổng giám đốc…”
“Tôi tưởng nhà cô ta có tới bảy cái khách sạn cơ mà? Thiên kim đại tiểu thư như vậy mà cũng để ý đến tiền bạc ư?” Mân Huyên khó hiểu hỏi.
“Ai nói nhà cô ta có bảy cái khách sạn vậy?” Ôn Nhược Nhàn bật cười “Nhà cô ta nghèo rớt mồng tơi, bố mắc tội bắt cóc nên đang ngồi tù, chỉ còn hai mẹ con cô ta sống qua ngày ở nông thôn… sao lại là thiên kim đại tiểu thư gì gì đó được chứ?!”
Mân Huyên há hốc miệng. Thì ra tất cả đều là do Chu Hiếu Linh bịa ra. Như vậy, việc Doãn Lạc Hàn thường xuyên gọi điện cho cô ta như cô ta nói xem ra cũng là nói dối rồi.
Cô lắc lắc đầu. Quả thực là Chu Hiếu Linh nói dối không chớp mắt! Nếu không phải hôm nay nghe Ôn Nhược Nhàn nói cho cô biết sự thật, cô đã tin cô ta sái cổ rồi. Xem ra là cô hiểu lầm Doãn Lạc Hàn rồi…
Mân Huyên liếm liếm môi “Không giấu gì cô, Chu Hiếu Linh đang làm việc tại tòa soạn Thuần Mỹ cùng tôi. Mấy ngày trước cô ta đột nhiên được thăng chức, ngồi lên vị trí phó chủ biên. Xã trưởng nói đó là ý của cấp trên, mới đầu tôi còn tưởng là Giản Quân Dịch cất nhắc cô ta, nhưng ban nãy cô cũng nói đó, anh ấy đi công tác từ tuần trước rồi… vậy nên tôi thật băn khoăn không biêt rốt cục ai là người đã nâng đỡ cô ta?”
Ôn Nhược Nhàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Theo như tôi được biết, khi anh ấy không ở công ty thì mọi việc sẽ được giao cho phó tổng giải quyết… Ông ấy tầm 40 tuổi rồi……”
Ôn Nhược Nhàn còn chưa nói hết câu, di động trong túi Mân Huyên lại reo vang. Cô lập tức ấn nút nghe, vội vàng xin lỗi “Hàn, là em hiểu lầm anh… xin lỗi……”
Microphone truyền đến giọng nói lo lắng của hắn “Không cần nói nữa. Em đang ở đâu? Anh đi đón em.”
Cô hỏi Ôn Nhược Nhàn địa chỉ nơi này, sau đó nói cho hắn. Cúp điện thoại, cô cầm túi xách, ngượng ngùng nói với Ôn Nhược Nhàn “Nhược Nhàn, cám ơn cô đã cho tôi biết sự thật.”
“Không có gì… Có thể giúp được cô, tôi rất vui.” Ôn Nhược Nhàn nở nụ cười duyên dáng “Tổng giám đốc rất thật lòng với cô đấy. Tôi làm thư kí cho anh ấy nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy quan tâm đến một người con gái đến như vậy. Gần đây ban giám đốc có sự thay đổi lớn, phải họp liên miên. Anh ấy quản lý cả tập đoàn Đường Thịnh, mọi việc lớn nhỏ cuối cùng cũng đều chờ ở anh ấy, mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng anh ấy luôn tận lực làm việc để có thể xong việc kịp giờ tan tầm… Tôi nghĩ anh ấy cố gắng đến như vậy hẳn là vì muốn sớm gặp cô đó….”
Mân Huyên cúi đầu càng thấp. Cô không ngờ hắn lại vì cô mà làm nhiều việc đến như vậy. Từ biệt Ôn Nhược Nhàn, cô vừa đi xuống dưới lầu thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc “Huyên…”