Vronxki ở căn nhà gỗ kiểu Phần Lan rộng và sạch có vách ngăn đôi. Pet’rixki cũng ở trong trại với chàng. Khi Vronxki và Yasvin bước vào thì anh ta còn ngủ.
– Dậy đi, ngủ thế đủ rồi, – Yasvin nói, ra sau vách và lay vai Pet’rixki, đầu tóc rối bù, mặt rúc vào gối.
Pet’rixki bỗng quỳ dậy và nhìn quanh.
– Anh cậu có đến đây, – anh ta nói với Vronxki. – Ông ta đánh thức mình dậy, ma quỷ bắt ông ta đi! Ông ta bảo sẽ quay lại, – rồi anh lại kéo chăn lên và gieo mình xuống gối. – Kìa, để tớ yên nào, – anh nói, cáu với Yasvin đang lật chăn ra. – Để yên nào! – anh quay lại và mở mắt ra. – Tốt hơn là cậu bảo mình nên uống gì bây giờ: miệng mình đắng kinh khủng và…
– Rượu vốtka, không gì tốt hơn được nữa, – Yasvin nói giọng trầm trầm. Teretsenco đem vôtka và dưa chuột ra cho chủ mày nhé! anh gọi to, rõ ràng hài lòng được nghe thấy tiếng nói của chính mình.
– Rượu vôtka thật à? – Pet’rixki hỏi, vừa nhăn mặt vừa dụi mắt. – Cậu cũng uống chứ? Nếu cậu uống với mình thì đồng ý! Vronxki, cậu uống một chén nhé? – Pet’rixki nói, đứng dậy và cuốn tấm chăn kẻ vằn lên người. Anh ra ngưỡng cửa, giơ hai tay lên và cất giọng hát bằng tiếng Pháp. “Ngày xưa có ông vua ở Tuylơ…” Vronxki, cậu uống một chén nhé?
– Thôi, bước đi! – Vronxki nói, xỏ tay vào áo quân phục do gã hầu phòng đưa cho.
– Cậu đi đâu đấy? – Yasvin hỏi. – Này, cỗ xe tam mã của cậu kia rồi, – anh ta nói thêm khi thấy chiếc xe ngựa tiến lại gần.
– Đi đến chuồng ngựa và mình cũng cần gặp Brianxki để bàn về vấn đề ngựa nữa, – Vronxki nói.
Vronxki quả có hứa đến gặp Brianxki, ở cách Petetrov mười dặm, và mang tiền mua ngựa trả cho y; chàng hy vọng đủ thời giờ tới đó. Nhưng các bạn hiểu ngay không phải chàng chỉ tới đó thôi.
Pet’rixki tiếp tục hát, vừa nháy mắt và bĩu môi, như muốn nói:
“Chúng tớ thừa biết anh chàng Brianxki đó rồi!” – Cậu đừng về muộn đấy! – Yasvin chỉ nói thế thôi và lảng sang chuyện khác: – con ngựa nâu của mình ra sao rồi? Nó có thuần không? – anh nhìn ra cửa sổ hỏi. Anh nói tới con ngựa bắt càng anh đã bán cho Vronxki.
– Khoan đã! – Pet’rixki lớn tiếng gọi Vronxki đang đi ra. – Anh cậu có để lại bức thư và mảnh giấy. Chờ một phút đã: đâu rồi không biết?
Vronxki dừng lại.
– Thế nào, thư với giấy đâu?
– Không biết để đâu rồi? Vấn đề là ở chỗ đó! – Pet’rixki trịnh trọng nói, lấy ngón tay trỏ miết ngược lên mũi.
– Nói đi nào, rõ vớ vẩn! – Vronxki mỉm cười nói.
– Mình không hề nhóm lửa. Vậy thì chúng chỉ ở đâu đây thôi.
1 Ngựa thắng ở giữa hai càng xe tam mã.
– Thôi đừng dấm dớ nữa: thư đâu rồi?
– Không, mình cam đoan với cậu là mình quên rồi. Hoặc mình nằm mê đấy thôi. Khoan, khoan đã! Cậu đừng cáu vô ích! Nếu cậu cũng uống bốn chai rượu như mình hôm qua thì ngay đến ngủ ở đâu cậu cũng không nhớ nữa. Khoan đã, mình sắp nhớ ra rồi!
Pet’rixki ra sau vách và lại nằm xuống.
– Thế này đây! Mình nằm như thế này, ông ta ở kia. Phải, phải, phải… Đây rồi! – và Pet’rixki lấy thư ở dưới đệm ra.
Vronxki cầm lấy thư và mảnh giấy. Đúng là những điều chàng đang chờ đợi: lời mẹ trách vì không đến thăm bà và mảnh giấy của ông anh cho biết cần gặp chàng nói chuyện. Vronxki biết trước sau vẫn chỉ có một vấn đề đó thôi. “Việc gì đến họ kia chứ?”. Vronxki thầm nghĩ và vò nát hai lá thư, nhét vào giữa hàng cúc áo quân phục để dọc đường sẽ đọc lại kỹ hơn. ở cửa ra vào gian nhà gỗ, chàng gặp hai sĩ quan trong đó một người thuộc trung đoàn chàng.
Chỗ ở của Vronxki lúc nào cũng là nơi gặp gỡ của các sĩ quan.
– Cậu đi đâu đấy?
– Mình phải đến Petetrov.
– Thế ngựa ở Txacxkoie đã đến chưa?
– Đến rồi, nhưng mình chưa gặp.
– Nghe nói con Võ sĩ của Makhotin đi khập khiễng.
– Chỉ nói láo thôi! Nhưng đất bùn thế này thì anh làm thế nào chạy đua được? – người kia nói.
– A, các vị cứu tinh đây rồi! – Pet’rixki reo lên khi thấy bọn người mới đến. Gã lính hầu đứng trước mặt anh ta, bưng cái khay đựng rượu vôtka và một quả dưa chuột muối. – Cậu Yasvin đây ra lệnh cho mình uống để đầu óc tỉnh táo lại.
– Tối qua các anh làm huyên náo cả lên, – một sĩ quan nói, – suốt đêm chúng tôi không nhắm mắt được!
– Phải, nhưng chúng tôi đã kết thúc tốt đẹp! – Pet’rixki kể lại.
Voncov trèo lên nóc nhà vì hắn nói là hắn buồn, cho nên mình mới bảo:
hãy tấu nhạc lên, cử một bài lâm khốc! Thế là hắn ta lăn ra ngủ thực sự trên nóc nhà, trong tiếng nhạc lâm khốc.
– Uống đi, uống đi, cần phải uống mới được. Sau đó, cậu sẽ uống nước suối Xendơ vắt nhiều chanh vào, – Yasvin cúi xuống Pet’rixki, như bà mẹ cho con nuốt một liều thuốc; – sau đó, uống ít sâm banh nữa: nửa chai thôi.
– Khôn ngoan thật! Khoan đã, Vronxki, chúng ta cùng uống với nhau.
– Không, xin tạm biệt các ngài. Hôm nay, tôi không uống.
– Tại sao, cậu lên cân rồi à? Nếu thế chúng tớ vô phép cậu vậy.
Mang nước suối Xendơ và chanh ra đây.
– Vronxki! – có tiếng người gọi khi chàng ra đến phòng chờ…
– Cái gì thế?
– Cậu phải cắt tóc đi, nếu không nó làm cậu nặng cân lên đấy, nhất là ở chỗ hói ấy.
Quả thực Vronxki đã bắt đầu rụng tóc. Chàng cười vui vẻ, để lộ hàm răng đẹp, và kéo mũ lưỡi trai xuống chỗ hói, đi ra xe.
– Đến chuồng ngựa! – chàng nói. Chàng đưa tay định rút hai bức thư ra đọc lại, song nghĩ thế nào lại thôi: chàng không muốn đầu óc phân tán trước khi thấy con ngựa. “Để sau vậy!…”