Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 73-4

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Nương nương hôm nay không giống với ngày thưòng, lịch sự tao nhã hơn nhiều lắm, quanh thân lười biếng, trên người mặc áo màu hồng phấn cổ áo có thiêu hoa mai bổ sung cho vạt áo đơn giản, bên dưới mặc một bộ váy dài màu vàng bằng gấm, tóc tùy ý búi cao lên, cắm một cây ngân trâm, từ trên xuống dưới đều lộ ra nét tỉ mỉ tinh xảo, chính xác như một món gốm sứ tinh xảo đặc sắc, A Cửu thu hồi tầm mắt, đi lên hai bước, dẫn người qua thỉnh an.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cùng Nam An vương gia đã ở trong Thiên điện, nương nương xin cùng tiểu nhân đi vào.”

“Ừ ” Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, dáng người nhẹ nhàng đong đưa một chút, thật giống như dương liễu chuyển động, trêu chọc ánh mắt người ta, trong tay nắm một cái khăn gấm, tản ra nhàn nhạt mùi hoa cỏ thơm ngát, khiến cho người tới gần bên cạnh nàng, như đang ở giữa ánh nắng ngày xuân.

A Cửu đằng trước dẫn đường, Mộc Thanh Dao mang theo Mai Tâm cùng Mạc Sầu còn có Băng Tiêu ba người cùng theo phía sau, đoàn người đi vào Thiên điện…

Trong ngoài Thiên điện, đều sáng như ban ngày, trước cửa điện, cung nữ cùng thái giám đứng hầu, rất xa nhìn thấy A Cửu công công đi tới, người quanh thân lạnh nhạt ngạo nghễ không phải hoàng hậu thì là ai? Lập tức thái giám bẩm báo hô lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Tiếng la kia vừa xong, Mộc Thanh Dao đã đến trước cửa Thiên điện, ưu nhã nhắc làn váy, bước lên bậc thềm.

Chỉ nghe trong Thiên điện vang lên thanh âm vững vàng lành lạnh: “Vào đi.”

Chính là hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn, Mộc Thanh Dao cũng không cùng hắn khách khí, dẫn một đống người đi vào.

Thiên điện so với chính điện đơn giản hơn nhiều, bên trong vẻ xa hoa lộ ra sự kỹ càng chu đáo, ngọc khí thượng đẳng, đồ cổ, được bài biện hợp lý, mỗi một chỗ đều tự nhiên hài hòa, Mộc Thanh Dao hai mắt đánh giá xong, cuối cùng đem mâu quang dời về phía ở giữa Thiên điện.

Hoàng thượng đã bày đầy một bàn tiệc, hoàng thượng ngồi ở giữa, thay đi minh hoàng long bào, mặc bộ mãng bào dài mang hương sắc mùa thu, cả người bao phủ khí phách lãnh khốc, cũng nhè nhẹ lộ ra mùi vị ôn nhuận như nước, trên ngũ quan tuấn mỹ nụ cười ấm áp tỏa sáng, đôi mắt đen giống như tràn đầy sức sống, trong vòng ba thước đều có tình cảm ấm áp, Huyền đế như vậy thật đúng là hiếm thấy, xem ra đêm nay tâm tình của hắn không tệ.

Mà bên cạnh hoàng thượng chính là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vừa mới được cởi bỏ tội danh, mặc bộ áo choàng màu tím hoa cà, quanh thân lạnh như tảng băng, ngũ quan tựa điêu khắc, vẫn lạnh băng như trước, cũng không phải vì Mộc Thanh Dao đã từng ra tay giúp đỡ hắn, mà thay đổi khuôn mặt, chỉ bất quá trong mắt hắn đã mất đi sự tàn bạo, mơ hồ mang vẻ kính nể.

“Dao nhi, mau tới đây ngồi xuống, hôm nay ba người chúng ta hảo hảo uống hai chén.”

Mộc Thanh Dao cau mài một chút, không tự ti cũng không kiêu ngạo đi tới, dù sao nàng qua đây chính là để ăn, cũng không với khách khí hoàng đế, tự mình ngồi xuống.

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn phía cung nhân trong Thiên điện, thanh âm lãnh trầm vang lên: “A Cửu ở lại rót rượu, những người khác đều đi xuống đi.”

Thái độ của hắn cùng lúc nãy hoàn toàn là hai bộ dạng, đối đãi với cung nhân cùng Mộc Thanh Dao rõ ràng là hai thái cực, tựa hồ chỉ có lúc đối mặt với hoàng hậu, mới có vẻ ôn nhuận nhu hòa, trước mặt người khác, hắn vẫn như cũ là hoàng đế cao quý lãnh khốc vô tình.

Cung nữ cùng thái giám dập đầu thủ lĩnh mệnh: “Nô tỳ ( tiểu nhân) tuân chỉ.”

Thiếp thân nha đầu của Mộc Thanh Dao, Mai Tâm cùng Mạc Sầu còn có Băng Tiêu cũng lĩnh mệnh lui ra ngoài, trong Thiên điện chỉ còn có ba người, thêm A Cửu ở một bên rót rượu.

Trên bàn, bày đầy đủ thức ăn hết thức hoa mỹ, sắc hương vị toàn bộ đều có, quỳnh tương ngọc dịch(*) từng chén đầy, ánh đèn mê ly, khung cảnh nhu hòa, ba người quây quanh ngồi trước bàn ăn, bầu không khí quỷ dị, A Cửu cẩn thận ở một bên hầu, chăm chú nhìn cái này, chăm chú nhìn cái kia, đều là những người đẹp, bất kể là hoàng thượng, hay Nam An vương, mỗi người đều có phong thái riêng, hoàng thượng tuấn mỹ đẹp đẽ quý phái, Nam An vương anh tuấn lãnh khốc, mà hoàng hậu nương nương ngược lại so với bọn họ, quanh thân lạnh mỏng tươi đẹp như nước, nhưng sự tươi đẹp kia vẫn là thứ nhì, càng làm cho người kinh ngạc là mâu quang của nàng.

(*) rượu ngon mỹ tửu, ko biết đúng nghĩa ko nữa >_< Từ lúc mới đến cho tới bây giờ đều nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên bàn, trong mắt tỏa sáng, hoàn toàn như không thấy hai đại mỹ nam trước mắt, chỉ có thức ăn trên bàn hấp dẫn nàng, sung sướng tâm tình ảnh hưởng không khí quanh thân nàng, làn khí lạnh mỏng đã tan đi, thay vào đó là ánh sáng ấm nóng. “Dao nhi, đói thì ăn đi.” Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm vui vẻ động lòng người, như dòng suối trong núi rừng, thơm ngát ngọt lịm. Nhìn động tác của Mộc Thanh Dao, hắn biết trong mắt của nàng chỉ có thức ăn, tuy rằng hắn và nàng ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng phát hiện nàng rất thích mỹ thực, chỉ nhìn thấy thức ăn vừa đẹp lại ngon, liền dời không ra tầm mắt, ngược lại bọn họ người đẹp như bọn họ, căn bản không hấp dẫn được nàng. Mộ Dung Lưu Tôn đáy lòng thấy kỳ quái khi chảy xuống một tia khó chịu, thật muốn đem thức ăn này dẹp xuống, nhưng lúc này dẹp đi, chỉ sợ nữ nhân này sẽ liều mạng với hắn, bất quá nhìn nàng ăn hài lòng như vậy, lại làm cho người ta thấy ấm áp. “Ăn ngon không?” “Ừ, trong hoàng cung đồ ăn xác thực rất ngon.” Mộc Thanh Dao nhướng cao mài, khó có được lúc nàng mang vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hoàng thượng, ngẩng đầu quét mắt nhìn hai nam nhân đối diện, đều nhìn nàng làm gì? Kỳ quái lên tiếng: “Các ngươi cũng ăn đi!” Nam An vương một đôi mắt lạnh băng mềm hoá đi rất nhiều, nữ nhân này hoàn toàn không với người lúc trước hắn biết, tham mộ hư vinh, lại dối trá làm ra vẻ, nữ nhân này tự nhiên như vậy, tính cách thẳng thắng, đáng tiếc lúc trước chính mình còn tìm nhược điểm của nàng. Nhưng trước đây khi hắn tiếp xúc với nàng, rõ ràng là một kẻ háo sắc a, quên đi, hiện tại đã thế rồi, còn nghĩ chuyện trước kia làm gì, đã biết mình có thể thành công rửa sạch tội danh, nữ nhân này không thể không có công. Mộ Dung Lưu Chiêu đột nhiên đứng lên, nâng ly vàng lên, chăm chú cung kính mở miệng: “Thần đệ kính hoàng tẩu một chén, trước đây quá lỗ mãng, xin hoàng tẩu tha thứ.” Nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu, con ngươi u ám thẳng tắp nhìn Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao lơ đễnh nâng ly rượu, hào sảng bảo vệ chén: “Tha thứ ngươi.” Lúc này đây, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu là triệt để ngây dại, hắn cho rằng nàng chí ít cũng sẽ làm khó hắn, bằng không sẽ nói ít lời để giáo huấn cũng tốt, nhưng lại không có gì cả, không kể công tự kêu ngạo, cũng không nói bốc nói phét, trên người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu ưu điểm, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu lòng lần đầu bị rung động, thật lâu mới thở được, trên ngũ quan anh khí bức người, băng sương đã tan đi, chỉ còn ánh sáng ấm áp quanh người. “Tạ ơn hoàng tẩu.” “Ừ, ngồi xuống dùng bữa, món ăn trong cung đình thật đúng là mỹ vị đó.” Mộc Thanh Dao vui vẻ kêu gọi người khác, nàng lúc này vẻ mặt tự nhiên đẹp đẽ, hoàn toàn không giống bình thường lạnh lùng băng hàn, hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt sâu thẳm khó hiểu, chợt lóe lên tia lửa, đưa tay nâng chén rượi hướng Mộc Thanh Dao: “Dao nhi, chuyện Nam An vương lần này, trẫm mời nàng một chén, lấy rượu kính ý.” _________________

Chọn tập
Bình luận