Ngân Hiên một lời rơi, thân thể đã nhảy lên, trong gió đêm, áo choàng màu trắng thiêu hoa trên người hắn, đường hoàng phấp phới, tóc đen như đám mây, phiêu dật trong cơn gió, ngọc tiêu mang theo cường đại sát khí đánh thẳng về phía Hoa Văn Bác, sắc bén không gì sánh được, mang theo tất cả cuồng vọng.
Hoa Văn Bác thân hình vừa lui né tránh một kích kia, quay đầu nhìn phía xa xa, chỉ thấy trong ánh lửa, binh tướng Đan Phượng quốc đều thương vong, chỉ còn lại không có mấy người, trong lòng không khỏi càng phát ra trầm trọng, trận chiến này hắn quá đánh giá cao năng lực của mình, mà xem thường năng lực nữ nhân này, hơn nữa, bọn họ rõ ràng đã trúng cổ trùng của hắn, vì sao mỗi người lại vô sự, mà cổ trùng kia là hoà vào trong nước, chẳng lẽ bọn họ không có uống nước.
“Các ngươi sao lại không có việc gì?”
Hoa Văn Bác một bên ứng phó Ngân Hiên, một bên lạnh lùng mở miệng, ngân hiên chiêu thức càng ngày càng cổ quái, ba quang quỷ dị, Hoa Văn Bác tuy rằng cổ thuật lợi hại, võ công cũng không kém, nhưng so sánh với cổ thuật, thì võ công khiếm khuyết một tầng, mà Ngân Hiên lại là môn hạ của Xích Hà lão nhân, võ công đều được Xích Hà lão nhân chân truyền, vì thế tàn bạo lạnh lùng không gì sánh được, nên Hoa Văn Bác căn bản không phải là đối thủ của hắn, mới hơn mười chiêu thì đã đã cảm thấy tốn sức, một bên đánh một bên lui về phía sau.
Ngân Hiên từng bước ép sát, trên yêu mỵ dung nhan thiên diệp hải đường đỏ tươi như lửa, tựa hồ muốn lấy máu.
Thanh âm lãnh mị của hắn chậm rãi vang lên: “Ngươi đang nói cổ trùng mà ngươi hạ sao? Chẳng lẽ ngươi có thể hạ, chúng ta lại không thể giải, chẳng qua là một loại tiểu cổ nuôi ở trên thân rắn mà thôi.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Hoa Văn Bác liền biến sắc, hoảng hốt kêu lên: “Sao các ngươi biết được.”
Xa xa Thanh Dao cùng Ngân Hiên vừa nghe lời nói của hắn, hai người đồng thời thở dài một hơi, nguyên lai trùng cổ thật sự nuôi ở trên thân rắn, nam nhân này đại khái nằm mơ cũng sẽ không ngờ đến, bọn họ chẳng qua lừa hắn nói ra, lời của hắn đã cho các nàng một luồng hi vọng.
Ngân hiên bởi vì huyết khí di chuyển quá nhanh, cổ trùng vận hành nhanh, ngực đau đớn khó nhịn, bởi vậy ra tay càng sắc bén, hắn không thể để cho Hoa Văn Bác nhìn ra hắn trúng cổ độc, bằng không tên này nhất định sẽ phản công tới, mà Thanh Dao cũng trúng cổ độc, nếu như Hoa Văn Bác khám phá được điểm này, tất sẽ kéo dài thời gian, cuối cùng kẻ bị thương nhất định là hai người bọn họ, lúc này, Thanh Dao cũng thấy rõ hiện trạng trước mắt, lập tức cố đứng dậy mang hoàng vĩ cầm ra.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng tràn ngập sát khí, tiếng đàn du dương vang lên, mang theo quỷ bí yêu dị, từ từ vang vọng ở giữa không trung.
Dưới bóng đêm, Hoa Văn Bác không có ham chiến, mắt thấy binh tướng Đan Phượng quốc đều thương vong, hắn vẫn nên trở lại Trần Dường Quan nghĩ đối sách quan trọng hơn, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, lập tức tung ra hư chiêu, tạo một khe hở phi thân lên, rất nhanh lắc mình ly khai…
Thân ảnh của hắn vừa mất bóng, sắc mặt Ngân Hiên đại biến, ùm một tiếng té trên mặt đất, ngay cả đầu gối đều quỳ xuống, dùng sáo ngọc chống đỡ nửa người, thở phì phò, sắc mặt tái nhợt, bàn tay kia che ngực lại.
Xa xa Thanh Dao vừa thu lại đàn, vừa đeo phía sau lưng, thì người đã phi thân tới, rơi xuống bên người Ngân Hiên, khẩn trương mở miệng: “Ngân hiên, ngươi không sao chứ, không có sao chứ, hiện tại chúng ta đã biết cổ trùng nuôi này nuôi trên thân rắn, bây giờ chỉ cần giết rắn uống máu là giết chết được cổ trùng này.”
“Ân” Ngân Hiên gật đầu, mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi hột chảy xuống, môi cũng xám trắng, Thanh Dao làm sao không biết hắn đang chịu đựng đau đớn, vừa rồi hắn động nội lực, vì thế mới làm cho máu vận hành nhanh hơn, làm trùng cổ hoạt động rộng khắp, vì thế trong lồng ngực của hắn lúc này, nhất định như có nhiều kim nhỏ đang đâm.
“Ta không sao.”
Hắn gắng gượng mở miệng, Thanh Dao rất nhanh vươn tay nâng hắn dậy, làm sao mà không có việc gì, sắc mặt của nàng cũng rất tái nhợt, nhanh chóng quay đầu nhìn về một bên, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn Tiểu Ngư nhi chạy vội tới, đi theo phía sau các nàng là đại tướng quân An Định Phong cùng mấy người phó tướng khác.
An Định Phong vừa nhìn vẻ mặt Ngân Hiên giống như bị thương nặng, khẩn trương truy vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoa Văn Bác đánh lén chúng ta.”
Thanh Dao mở miệng nói, kỳ thực hẳn là đánh lén nàng, từ đầu tới đuôi người Hoa Văn Bác muốn giết chỉ có một, đó chính là nàng Mộc Thanh Dao, Ngân Hiên chỉ là bị nàng liên luỵ mà thôi.
Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy Thanh Dao nói, rất nhanh xông lại, tức giận đến giơ chân: “Tên nam nhân kia đâu?”
“Chạy” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, nếu như Ngân Hiên không có trúng cổ trùng, nam nhân kia cũng đừng nghĩ sống mà chạy khỏi, nhưng mà đêm nay giải cổ trùng xong, ngày mai là công phá Trần Đường quan, đến lúc đó, người thứ nhất nàng muốn giết chính là Hoa Văn Bác, nàng nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả, phơi thây trên Trần Đường Quan, làm cho người trong thiên hạ đều biết ác nhân tất có ác báo.
“An tướng quân, tình huống thế nào?”
Thanh Dao quan tâm tình hình chiến đấu, An Định Phong rất nhanh tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng: “Giết chết hơn phân nửa, cũng bắt một phần nhỏ người, những người này hiện tại xử trí như thế nào?”
Thanh Dao đôi mài khoá chặc, có lẽ những nữ nhân này là vô tội, các nàng chỉ bảo vệ quốc gia, nhưng chiến tranh là tàn khốc, chỉ có ngươi chết ta mới không mất mạng, mặc dù hôm nay nàng tha cho các nàng, ngày khác các nàng trở lại, còn tiếp tục cùng nàng đối nghịch, hơn nữa, dù hôm nay các nàng không chiến, thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ chiến, đến lúc đó chỉ sợ càng nhiều người thương vong hơn.
“Giết.”
Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, nàng cũng không có mang bộ dạng pháp luật nhân từ của hiện đại, cái gì mà đối đãi với tù binh chú ý chính sách dụ dỗ, rõ ràng là địch nhân giết người của mình, cuối cùng bắt được còn thả ra, sau đó người ra tiếp tục qua đây đánh bọn họ, chiến tranh vốn là tử vong, ngươi không chết chính là nàng chết, sớm muộn gì cũng chết, hơn nữa nàng không muốn có nhiều địch nhân hơn nữa.
“Dạ.”
An Định Phong bình tĩnh lĩnh mệnh, chủ soái phát lệnh, bọn họ phải nghe theo, hơn nữa mọi người đều biết những người này giữ lại không được, ở quá khứ, đánh hạ một tòa thành trì, sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, bây giờ giết mấy người địch nhân, là chuyện rất bình thường.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Mộc Dương đang đứng ở một bên, lần này sự kiện cổ trùng, Hoàng Mộc Dương không có trúng cổ, bởi vậy rất nhiều chuyện đều là hắn bố trí xuống, bởi vậy Thanh Dao phát hiện người này có thể dùng, xử sự trầm ổn không hoảng hốt, có thể đảm đương đại sự, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Hoàng Mộc Dương.
“Ngươi lập tức phân phó đi xuống, để cho những tướng sĩ không có trúng trùng cổ giết rắn lấy máu, máu rắn có thể giải cổ trùng, đương nhiên con rắn kia phải là độc xà, việc này không nên chậm trễ, lập tức đi làm.”
“Dạ, nguyên soái.”
Hoàng Mộc Dương theo sát An Định Phong rời đi, mọi người trong lòng đều thở dài một hơi, nguyên lai máu rắn có thể giải cổ trùng, thật sự là quá tốt.
Tiểu Ngư nhi thở dài một hơi, lúc này nàng có vẻ đặc biệt bình tĩnh, quay đầu nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu: “Các ngươi nhanh chóng vào trong rừng, bắt hai con rắn đến, lập tức để cho nương ăn vào, trùng cổ trên người bọn họ còn không có giải đâu?”
“Dạ, công chúa.”
Hai người lên tiếng trả lời, rất nhanh rời đi.
Thanh Dao đỡ Ngân Hiên ngồi ở một bên cỏ, mà Tiểu Ngư nhi thì cùng ngồi một bên kia.
Gió đêm thê lương, Ngân Hiên đầu oai tựa ở trên vai Thanh Dao, hai người cùng nhau nhìn xa xa, khắp bầu trời đầy ánh lửa, khói thuốc súng tràn ngập trung, cả nhà bọn họ đang ở cùng một chỗ, trong lòng đặc biệt yên tĩnh, chưa bao giờ hài hòa như thế, Tiểu Ngư nhi ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này, rồi nhìn sang bên kia, bỗng nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lộ ra nụ cười, nếu như có thể, xin để cho bọn họ ở cùng một chỗ đi…
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu rất nhanh lấy máu rắn mang qua, Thanh Dao lập tức nhận lấy, để cho Ngân Hiên ăn vào, tự mình cũng ăn một ít, không biết máu rắn rốt cuộc có tác dụng hay không, này nhất thời hồi lâu cũng không thấy gì, Ngân Hiên tiếp tục tựa ở trên vai Thanh Dao, mà Thanh Dao thì bất động.
Xa xa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu vẫn canh chừng, không để cho người khác quấy rầy đến các nàng, đêm càng ngày càng sâu…
Trần Dường Quan
Bên trong chính sảnh của quân cơ đại doanh, lúc này bao phủ hơi thở âm lãnh.
Cơ tuyết trầm mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở bên trái thượng vị, không nói được một lời nhìn sắc mặt âm ngao của nam tử ngồi trên cao.
“Hoàng phu nương nương không phải nói chúng ta vô năng sao? Hiện tại ngươi cũng đã bị mất sáu bảy vạn binh mã, Trần Đường Quan gần ba mươi vạn binh mã, hiện tại chỉ còn lại không tới mười lăm vạn.”
Cơ Tuyết nói xong vừa nhanh vừa vội, đau lòng khó nhịn, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy chứ, nàng càng nghĩ càng khổ sở, không ngờ tới nữ nhân Mộc Thanh Dao kia lại khó đối phó như vậy, xem ra sau này các nàng càng phải cẩn thận mới được, nhưng lúc này phải cái gì bây giờ?
“Không phải nói đã hạ cổ cho bọn hắn sao?”
Cơ tuyết mài nhẹ cau, có chút khó hiểu nhìn Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác bởi vì lời nói hàng loạt như pháo nổ của nàng, mà sắc mặt càng phát ra khó coi, trên gương mặt trắng trẻo, rõ ràng chiếu ra ánh sáng đen, hắn chậm rãi mở miệng: “Không nghĩ tới bọn họ lại giải được, có thể thấy được bên người Mộc Thanh Dao nhân tài đông đảo.”
Hoa Văn Bác một lời vừa nói xong, liền cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không tin không đối phó được bọn họ.”
Chủ tướng Ngọc Kiều của Trần Đường Quan, từ đầu tới đuôi không nói gì, sắc mặt ngưng trọng, cả người bao phủ thương tâm, nàng so với hoàng thái nữ Cơ Tuyết cùng hoàng phu nương nương ở trên cao thì thương tâm nhiều lắm, bốn viên dũng tướng thủ hạ của nàng, Xuân Dào, Hạ Hà, Thu Cúc cùng Đông Mai, đều bị giết, người khác chỉ tối đa tiếc hận một chút, nhưng các nàng đều là tỷ muội cùng sinh cùng tử với nàng, sao lại không khiến nàng thương tâm, đau tận tim gan.
“Ngươi có biện pháp nào?”
Cơ tuyết âm ngao nhìn chằm chằm Hoa Văn Bác, sự kiện lần này quả nhiên là một đả kích lớn đối với hắn, con người hắn luôn luôn cao ngạo, lúc này như phủ lên một đám mây đen, toàn bộ gương mặt đều rất khó coi.
“Ta lập tức chạy tới Hoàng Viên quốc, để cho bọn họ hợp tác với Đan Phượng quốc của chúng ta, trước sau giáp công, một lưới tiêu diệt hết bọn họ.”
“Điều này không có khả năng” Cơ Tuyết xoay mình đứng dậy, đối với chuyện phát sinh ở đăng cơ đại điển của tân hoàng Hoàng Viên quốc, nàng thấy rõ ràng, tân hoàng kia là người của Mộc Thanh Dao, làm sao lại cùng Đan Phượng các nàng hợp lực tấn công Mộc Thanh Dao chứ, nam nhân này căn bản là người ngốc nói mớ.
Chẳng qua Hoa Văn Bác cũng không nóng lòng, khóe môi câu ra cười nhạt.
Đối với Hoàng Viên quốc, hắn hiểu so với Cơ Tuyết sâu hơn nhiều lắm, tuy rằng tân hoàng là người của Mộc Thanh Dao, thế nhưng tân hoàng này chỉ có mười lăm tuổi, quan trọng nhất là bên trên có rất nhiều đại thần, trong đó mới Y Tư Nguyên đại nhân cậu của hoàng thượng là một thí dụ, chỉ sợ đều lo lắng đề phòng, nếu như hắn hiểu được lợi hại bên trong, chắc bọn họ sẽ hạ lệnh vây công Mộc Thanh Dao, mà tổng binh Thạch Thành cũng không phải người của hoàng thượng, mà là người của đại thần trong triều, chỉ cần bọn họ phản đối, hạ mật lệnh ra thì tổng binh Thạch Thành, Lưu Vân Phong sẽ cùng với bọn họ vây giết đám người Mộc Thanh Dao.
“Được rồi, chuyện này ta sẽ đi xử lý, ngươi đừng quan tâm, ngày mai sáng sớm ta sẽ chạy tới Hoàng Viên quốc, chuyến đi này sợ rằng phải mất trên dưới mười ngày, các ngươi nhất định phải thủ vững ở Trần Đường quan, không thể có nửa điểm sai lầm, chỉ cần Lưu Vân Phong đáp ứng xuất binh, chúng ta trước sau giáp công, ta không tin bọn chúng không chết, dù cho Thạch Thành không ra binh, đóng chặt cửa thành, bọn chúng tiến đến không lối, quay đầu lại không đường, chặt đứt lương thực cùng nguồn nước, thì chỉ có một con đường chết.”
“Chỉ sợ nữ nhân sẽ công phá Trần Đường Quan.”
Đây là nỗi lo lắn của Cơ Tuyết, Hoa Văn Bác biết chuyện này là tuyệt đối có thể, thế nhưng nếu hắn ở lại Trần Đường quan, tuy rằng có thể cản đường đi của nữ nhân kia một thời gian, nhưng lại không thể đều diệt hết bọn chúng, bởi vì tuy bọn chúng tạm thời không có nước để uống, nhưng chỉ cần lui về Thạch Thành, tất cả liền có thể hoá giải.
“Vì thế của trọng trách của các ngươi rất nặng, nhất định phải thủ vững tất cả, bằng không Trần Đường Quan sẽ mất, bọn họ đến công thành, các ngươi không nên mở cửa thành, quan trọng nhất đừng cho người họ tới gần cửa thành, tuy rằng các nàng có vũ khí lợi hại, nhưng mà vũ khí này nhất định phải đến gần gũi mới có biện pháp bắn, xa xa căn bản không nổ huỷ được cửa thành, vì thế các ngươi hãy vận chuyển nhiều đá lớn chất đống ở trên tường thành, chỉ cần vừa có người tới gần, liền đẩy đá ngăn cản, hơn nữa lệnh cho cung tuyển thủ sẵn sàng đợi lệnh, không cho phép người tới gần.”
Hoa Văn Bác phân công nhiệm vụ, Cơ Tuyết nhanh chóng lĩnh mệnh, lúc này chỉ có thể làm như vậy, mong rằng hắn có thể thuyết phục người của Hoàng Viên quốc, trước sau giáp công, như vậy Trần Đường Quan sẽ không có việc gì, chỉ cần các nàng sống quá mười ngày, là được, nữ nhân kia chỉ có hai con đường có thể đi, lui về Thạch Thành, hoặc công phá Trần Đường Quan, nếu như các nàng có thể đem bọ họ đẩy lui về Thạch Thành, đến lúc đó Lưu Vân Phong có thể gây khốn khó bọn họ.
“Ngươi đi sớm về sớm.”
Cơ tuyết trầm trọng mở miệng.