Trước Cửa điện, các cung nga của Đan Phượng quốc lúc này khuôn mặt đầy bi thương, cúi đầu rơi lệ.
“Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”
Thanh âm Thái giám cùng nhau kêu lên, tất cả mọi người liền quỳ xuống, A Cửu cung kính vươn tay đỡ hoàng thượng xuống liễn xa, Mai Tâm cùng Mạc Sầu một phải một trái đỡ chủ tử theo sát phía sau hoàng thượng bước xuống, hai người cùng nhau đứng ơ bên ngoài cửa Kim Hoa điện.
Trong Kim Hoa điện, Bắc Tân vương cùng hai thần tử Đan Phượng quốc đứng yên ở một bên, mà vương gia Cơ Tuyết một thân tang phục, đầu đội lụa trắng, tiếng khóc thương tâm, nghe tiếng kêu của thái giám trước cửa cung, cố nén bi thương, chậm rãi đứng dậy dẫn thần tử cùng cung nữ Đan Phượng quốc, theo phía sau Bắc Tân vương cùng nhau cung nghênh hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
“Cơ tuyết ( thần đệ) tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, đối với chuyện của hoàng thái nữ, trẫm sâu sắc đau lòng, trẫm nhất định sẽ trong vòng ba ngày tra ra hung phạm, làm cho vương gia mang về Đan Phượng quốc ” Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang lợi hại như đao lướt qua Cơ Tuyết, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Bắc Tân vương, chậm rãi mở miệng: “Hoàng đệ cực khổ, đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng huynh.”
Bắc Tân vương chậm rãi mở miệng, cùng Cơ Tuyết lui qua một bên chờ, để hoàng thượng cùng hoàng hậu tiến vào đại điện.
Mộc Thanh Dao khi đi lướt qua Bắc Tân vương, thân thể dừng lại, một đôi mắt cơ trí lướt qua khuôn mặt Bắc Tân vương, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch sắc mặt rất kém, so với lần trước lúc nàng nhìn thấy hắn, càng tái nhợt hơn một chút, cũng càng gầy thêm một ít, thân thể cao lớn tựa hồ rất mỏng manh yếu đuối, Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe lên một cái, con ngươi toát ra tia lửa, tuy rằng đêm hôm đó thời gian rất ngắn, nhưng trong ấn tượng của nàng người kia thân thể mạnh mẽ, tuy rằng cao gầy, cũng rất có lực, hoàn toàn không giống như Bắc Tân vương yếu đuối, nếu có một trận gió thổi qua sẽ ngã xuống.
“Bắc Tân vương cực khổ.”
Mộc Thanh Dao nhu nhuận mở miệng, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ngẩng đầu, trong mắt của hắn đồng rõ ràng không có một tia sóng gợn, thế nhưng cặp mắt này dài nhỏ, cũng không phải hình quả hạnh, đối với điểm này Mộc Thanh Dao nhớ rất rõ ràng, người kia ánh mắt hình quả hạnh, mà Bắc Tân vương ánh mắt dài nhỏ, điền này nàng tuyệt đối nhận sai, như vậy là ai đã giả mạo Bắc Tân vương, còn đối với chuyện bọn họ gặp gỡ ban ngày biết rõ như lòng bàn tay, còn chuyện rất quen thuộc phủ thừa tướng nữa, đến tột cùng là ai núp trong bóng tối động tay động chân?
“Hoàng hậu nương nương khách khí, ” Mộ Dung Lưu Mạch nói xong ho khan một tiếng, tựa hồ thân thể gánh vác quá lớn, sẽ nhanh chóng chịu không nổi, theo tiếng khụ kia, thân thể khẽ lắc lư hai cái, Mộc Thanh Dao thậm chí hoài nghi, nếu như có một cơn gió to thổi qua, nam nhân này chỉ sợ sẽ bị cuốn đi, thật sự có không chịu nổi như vậy sao?
“Nương nương nên vào đi” Mạc Sầu nhắc nhở chủ tử, Mộc Thanh Dao gật đầu, thu hồi tầm mắt, nhấc chân vào đại điện, ở giữa đại điện để quan tài một màu đen, bóng loáng chiếu sáng, vừa nhìn đã biết hàng thượng đẳng, bây giờ đang là tiết thu phân (*), thi thể này không thể để lâu quá, nhưng mà hoàng thất từ trước đến nay không thiếu thứ tốt, bên trong quan tài đặt hàn băng ngàn năm, dùng để bảo tồn thi thể, vì thế thi thể của hoàng thái nữ Cơ Phượng hoàn mỹ giống như ngủ say, hoàn toàn không có một chút đốm hoặc mùi hôi như xác chết khác.
(*) là ngày 22,23,24 tháng 09
Hôm qua một còn múa điệu vũ rất sống động kinh người, bây giờ lại hương tiêu ngọc vẫn, an định không hơi thở nằm ở chỗ này, đến tột cùng là ai hại chết nàng đây?
Mộc Thanh Dao quan sát xong đại thần của Đan Phượng quốc, mâu quang sắc bén quét nhìn về phía Cơ Tuyết đang ở cạnh quan tài như một vị phụ nhân, lúc này cặp mắt kia sưng đỏ tựa như hoa đào, quanh thân màu trắng tang phục, khuôn mặt thê thảm không gì sánh được, hình như cái chết của hoàng thái nữ đối với nàng là đả kích rất lớn.
Nếu như đây là người của gia đình bình thường, căn bản không có gì đáng trách, tỷ tỷ đã chết, làm muội muội thương tâm khổ sở là chuyện thường tình.
Thế nhưng Cơ Phượng là người trong hoàng thất, hoàng thất từ trước chỉ có tranh giành đế vị, mà không hề có cái gọi là thân tình, hoàng thái nữ đã chết, người được lợi nhất chính vương gia Cơ Tuyết, cho nên nàng ta có hiềm nghi ngang bằng Nam An vương, nhưng chỉ bằng vào một mình Cơ Tuyết căn bản không thể nào an bài chặc chẽ không sơ hở như thế, vậy đến tột cùng là người nào đã làm?
Bắc tân vương? Lục quốc sứ thần? Tất cả mọi người đều có thể làm chuyện này, riêng Nam An vương là không thể, một hắn không có động cơ, hai không thâm cừu đại hận, vì thế hắn giết Cơ Phượng làm gì?
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao bình tĩnh bái lạy người chết hoàng thái nữ xong, lại trấn an vương gia Cơ Tuyết…
“Cơ vương gia xin nén bi thương, trẫm nhất định sẽ tra ra hung phạm cho ngươi mang về Đan Phượng quốc.”
Huyền đế tiếng nói vừa dứt, vương gia Cơ Tuyết ánh mắt chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, mặc dù tốc độ tan mất rất nhanh, nhưng lại làm cho Mộc Thanh Dao bị thấy được, vương gia có phải có bí mật không thể cho ai biết, mặc dù không phải do nàng giết hoàng thái nữ, chỉ sợ nàng cũng biết nguyên do bên trong, Mộc Thanh Dao mâu quang như lợi kiếm nhìn chằm chằm Cơ Tuyết.
Cơ tuyết cả kinh, cẩn thận cúi đầu che giấu ánh sáng trong mắt, bi thương mở miệng.
“Hi vọng Huyền đế có thể vì hoàng tỷ ta chủ trì công đạo, nếu như không thể cởi bỏ tội danh cho Nam An vương, hi vọng ba ngày sau, Huyền đế để cho chúng ta đem hắn mang về Đan Phượng quốc, giao cho mẫu hoàng xử trí.”
Cơ tuyết nói thanh âm vừa rơi xuống, hai nữ nhân đứng ở bên người nàng cùng Đan Phượng quốc thần tử, lập tức mặt đầy bi thương lên tiếng: “Xin Huyền đế tuân thủ lời hứa, nếu như ba ngày sau vẫn không thể chứng minh Nam An vương vô tội, xin cho chúng ta đem hắn mang về Đan Phượng quốc.”
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao xuống, con ngươi đen kịt như mực bị nhiễm tức giận, ngón tay nắm chặt, gân xanh sắp nứt ra, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói gì, quanh thân băng hàn, làm cho tất cả người trên đại điện đều cảm nhận được.
Mộc Thanh Dao cướp lời mở miệng trước một bước.
“Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, tất nhiên sẽ trả lại công đạo cho các ngươi, Nam An vương Huyền Nguyệt ta nếu quả thật làm chuyện này, như vậy đem hắn giao ra, là không có gì đáng trách, thế nhưng, nếu có người dám can đảm lừa trên gạt dưới, mượn tay Huyền Nguyệt tay diệt trừ hoàng thái nữ điện hạ, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Trong đại điện yên tĩnh vang lên thanh âm lạnh lùng như băng giá của Mộc Thanh Dao, có thể làm người ta không rét mà run, thần tử cùng cung nữ Đan Phượng quốc đều cảm nhận được sát khí rất nặng, vương gia Cơ Tuyết trong đáy lòng run rẩy. Không dám có chút động tác, hoàng hậu Huyền Nguyệt năng lực phi phàm, các nàng vẫn là thật cẩn thận mới thỏa đáng.
“Tạ ơn Huyền đế.”
Cơ tuyết thần thái ổn định cúi đầu thi lễ, vương gia đã nói như thế, thần tử Đan Phượng quốc đành cẩn thận từng li từng tí lui qua một bên.
Lời nói vừa rồi của Mộc Thanh Dao, đưa tới sự chú ý của Mộ Dung Lưu Tôn, cả hai đều là người thông minh, hơi có chút xê dịch, liền tâm ý tương thông, Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt âm u khó hiểu, một đôi mắt đen thị máu quét về phía vương gia Cơ Tuyết, lúc trước hắn bỏ sót nữ nhân này, vì nghĩ nàng tốt xấu cũng là thân muội muội hoàng thái nữ, nhưng hắn đã quên, từ xưa đến nay hoàng thất không có thân tình, chỉ có lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hoàng thái nữ gặp chuyện không may, người có lợi thế nhất là Cơ Tuyết, cho nên nàng ta mới là kẻ có hiềm nghi lớn nhất…